Tôi đã mơ về việc trở thành đối tác xuất bản nội dung của Adsense từ khi còn là sinh viên. Nhưng ngày đó tôi rất nghèo. Tôi không có điều kiện để sở hữu một chiếc máy vi tính và có kết nối mạng internet. Tôi vẫn thường ra cửa hàng internet công cộng để đọc báo điện tử, chát với bạn bè và gửi email. Nhưng tôi vẫn chỉ mơ về Blog mà không nghĩ cách để thực hiện nó.
Nói thật, tôi hồi đó còn khá non nớt và lệch lạc. Giá tôi đủ bản lĩnh hơn, tôi làm một cái blog từ hồi đó, thì có phải bây giờ tôi đã trở thành tỷ phú rồi hay không. Vì tuổi trẻ mà, tôi có rất nhiều suy nghĩ, quan điểm, sự nông nổi, mất mát và khổ đau. Giá tôi viết chúng ra thành những bài văn thật hay. Việc đó sẽ giúp tôi bình tâm và suy nghĩ chín chắn hơn. Điều tuyệt vời hơn là tôi có thể kiếm được rất nhiềutiền vì nó. Blog là một cái nhật ký cá nhân thôi mà. Nó không có gì to tát và ghê gướm cả. Vậy mà tôi chỉ dám mơ về nó. Tôi không hề có một chút ý tưởng nào để tiếp cận nó. Những suy nghĩ, bức xúc của tôi. Tôi đành trôn dấu chúng ở trong lòng. Hoặc tôi tâm sự với bạn trai của tôi. Ban đầu, anh ấy cũng lắng nghe và đưa cho tôi những ý kiến để tôi giải quyết vấn đề. Nhưng rồi những bức xúc của một cô bé sinh viên sống cùng tập thể quá nhiều. Anh trở lên mệt mỏi, thậm chí còn xóa hết những dòng tin nhắn tâm sự của tôi ngay khi thấy chúng. Tôi rất buồn và hụt hẫng vì chuyện này. Nguyên nhân cũng tất cả là tại tôi. Mối quan hệ giữa tôi và bạn trai bắt đầu thật sự có khoảng cách. Tôi không còn dám nói hết những suy nghĩ trong lòng mình với anh. Chúng tôi dần xa nhau và không hiểu gì về nhau nữa. Xét cho đến cùng, đó chỉ là một tình yêu ảo mộng và đơn phương của riêng tôi với anh mà thôi. Với lại chúng tôi ở hai châu lục rất xa nhau, tính suốt quãng thời gian gọi là yêu nhau. Chúng tôi chỉ gặp nhau khoảng 4 lần gì đấy. Mỗi lần gặp chúng tôi ở bên nhau rất ít, lần nào cũng kết thúc bằng sự cãi vã. Tình yêu của chúng tôi chỉ diễn ra trên internet và trong những giấc mơ riêng của hai người.
Giờ nghĩ lại, tôi thấy rất tiếc. Giá hồi đó tôi trút hết những tâm sự của cuộc sống vào blog, thì có phải cuộc sống bây giờ của tôi sẽ tốt đẹp hơn rất nhiều không. Nhưng nghĩ đi, nghĩ lại, tôi lại không thấy tiếc lắm nữa. Vì ngày ấy tôi quá non trẻ. Tôi không thật sự kiểm soát được việc những gì nên viết, và những gì thì không. Mà không sao. Từ hôm nay tôi bắt đầu viết blog về cuộc sống của chính mình. Như vậy thì cũng không đến lỗi muộn màng. Biết đâu 10, hay 20 năm nữa, tôi sẽ đăng ký Adsense thành công. Và tôi sẽ có một khoản hưu trí rất đáng kể từ Google. Tôi thấy hạnh phúc khi nghĩ đến điều này!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét