Thứ Ba, 28 tháng 6, 2016

Dày vò

CHUYỆN TÌNH CHÀNG LÍNH BIỂN
Chương XIV: Ân hận dày vò
                     Gia đình tôi trải qua nhiều biến cố lớn, tôi mắc bệnh nặng, phải đến chỗ anh chữa trị. Tôi thấy anh tôi nhìn như chiếc lá vàng héo sắp bị rơi rụng. Gương mặt anh đầy những nét vô cảm và vô  vọng. Trông anh già trước cả hai chục tuổi . Tôi biết anh tôi sắp không chịu đựng nổi vì thiếu vắng chị Hương. Tôi quyết tâm phải  khỏi bệnh. Tôi nhất định phải tìm chị Hương về cho anh. Cũng là làm cho lòng tôi thanh thản và thôi ray rứt mỗi khi nghĩ về chị Hương.
                     Tôi hỏi ý tình bác gái, bác gái cũng vô cùng xót xa và ân hận. Bác tiếc thương chị Hương ngoan hiền hiếu thảo vô cùng.
Từ ngày bác đuổi chị ấy đi.  Nhưng  không gọi lại được để hỏi cho ra nhẽ. Trong lòng bác cứ bứt rứt không nguôi. Ở ngoài kia có thể có đứa con cháu dòng họ Lê đang phải chịu khổ. Ngày anh Hà cưới, còn dư lại đồng nào bác cất hết đi. Tiền các anh chị mừng tuổi các dịp lễ tết, tiền bác bán nông sản trong vườn ruộng, tiền các anh chị phụng dưỡng lúc ốm đau bác cũng gói gọn không dám đụng đến. Định bụng có ngày  bác gặp lại chị Hương. Bác sẽ cho chị mẹ con chị Hương, nhận cháu về  và hi vọng nó sẽ không giận bác nữa. Thêm một đồng được tiết kiệm, lòng bác lại thanh thản và nhẹ nhàng hơn.  Bác tin chị ấy đã có con với anh Hà. Điều ấy cứ dày vò lương tâm bác. Bác cũng sinh ốm đau luôn. Thấy cái bóng phụ nữ  giông giống ở cổng thì đang bận gì bác cũng lao ra gọi lại.

Còn nữa ....

                                                                Tác giả: Phạm Thị Hợi

Xem thêm các bài viết

>> Chương IIGia đình bác tôi

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét