Thứ Ba, 28 tháng 6, 2016

Ngũ sắc

              Khi nghĩ về Hà Giang, mảnh đất địa đầu thiêng liêng của tổ quốc. Người ta nghĩ ngay đến những phong cảnh núi non hùng vĩ, nhớ đến những con đường trập trùng uốn lượn. Hà Giang đã đi vào lòng người với vẻ đẹp của một cao nguyên đá hoang sơ, nguyên thủy mà rất oai hùng, tráng lệ, những phiên chợ tình nhộn nhịp, đầy màu sắc hay khung cảnh nên thơ trữ tình của những đồi hoa mơ, hoa mận. Còn với tôi, khi nghĩ đến Hà Giang tôi lại nhớ đến xôi ngũ sắc mà tôi từng được ăn khi còn ngồi trên ghế của giảng đường đại học.


            Đúng là: món ngon nhớ lâu, đòn đau nhớ đời. Một lần người bạn thân và rất đặc biệt của tôi hồi học đại học gọi tôi lại khi tôi đang chơi thể thao
cùng đám bạn giữa sân trường. Anh nhìn tôi cười ấm áp và hiền lành rồi dúi vào tay tôi gói xôi ngũ sắc thơm nừng.
          Tôi reo lên: A! Xôi ngũ sắc! Thứ mà em đã nghe và thấy nhiều trên ti vi! Tôi say xưa ngắm nghía từng hạt xôi tròn mẩy trong suốt và đang tỏa ra một mùi thơm ngạt ngào khó tả.  Thì anh nhắc tôi rất dịu dàng: ăn đi em! Xôi từ nhà, anh vừa đem xuống. Anh còn nói thêm, em ăn thử xem xôi trên anh có ngon hơn xôi dưới xuôi không?

              Tôi đưa lên miệng cắn một miếng và cảm nhận hương vị mềm ngọt nơi đầu lưỡi, mùi thơm của hoa cỏ, lá rừng quyện lẫn trong từng hạt xôi tròn mẩy hết mức. Đúng là những hạt ngọc của trời! Tôi đoán các mùi thảo mộc có trọng vị xôi mà tôi vừa ăn. Nhưng không thể đoán được vị bùi béo và mùi thơm đặc quánh nhưng lại rất dịu nhẹ trong xôi. Anh búng mũi nhẹ tôi và nở một nụ cười hiền lành, trong sáng và đầy niềm tự hào về người đã nấu xôi và nói: Vị béo là vị của nước lạc dùng để ngâm và đồ xôi, mùi thơm đặc biệt mà em không đoán ra được là bột hạt tam giác mạch chỉ ở trên anh mới có! Tam giác mạch? Tôi nghe đâu đó như ở Pê ru có trồng cây ấy làm lương thực. Thế mà ở trên quê anh cũng có! Hay quá, tôi ăn tiếp và cảm nhận vị ngon tuyệt vời của món xôi ngũ sắc mà anh cho. Khi tôi nghe thấy như có tiếng trống ngực không bình thường phát ra từ nơi anh. Thì bắt gặp ánh mắt anh nhìn tôi như đắm đuối và rất khó hiểu. Cả hai cùng thoáng một chút thẹn thùng và e lệ. Tôi đưa anh cùng ăn và xin lỗi vì xôi ngon quá! Có lẽ đấy là một phần bữa cơm tối của anh do mẹ anh chuẩn bị. Thế là hai đứa cùng cắn chung gói xôi cho đến hết một cách rất ngon lành và vui vẻ. Dân gian có câu: Rượu ngon phải có bạn hiền. Tôi thì nghĩ: Xôi ngon vì có bạn hiền cùng ăn! 

                Bây giờ mỗi lần nhớ đến xôi ngũ sắc trái tim tôi vẫn có những tình cảm dạt dào và kỳ lạ nhưng rất đỗi thân thương. Nhớ đến người bạn trai tuyệt vời năm xưa luôn ở bên tôi chia sẻ  và giúp đỡ những lúc tôi  ốm đau hay bức xúc khó khăn chuyện gì. Tiếc là tôi đã không biết nhiều về anh. Hiểu anh sâu sắc hơn. Tôi chỉ biết anh ở Hà Giang, anh trẻ, đẹp trai và khá thành đạt. Điều tôi quý mến nhất ở anh là tuy gia đình thì đàng hoàng tử tế có thể là chỗ dựa vững chắc cho anh, nhưng anh lại rất tự lập và bản lĩnh. Anh còn rất hiền lành, chân thành và rất tốt bụng. Có lẽ sự e thẹn của một cô gái và những bộn bề trăm lỗi lo toan của những tháng ngày sinh viên nghèo khó không cho phép tôi tìm hiểu nhiều hơn và quan hệ thân thiết hơn với anh. Tôi luôn giữ một khoảng cách nhất định với anh để thầm yêu, trộm nhớ. Và giờ thì tôi đang tiếc nuối khôn nguôi vì đã không đủ mạnh mẽ, đủ tự tin và lòng can đảm để đến với anh. Nhưng những giây phút ngọt ngào và trong sáng khi được ở bên anh sẽ vẫn và mãi mãi là những khoảng khắc đẹp nhất của cuộc đời mà tôi đã trải qua.
                                                                   
                                                                    Tác giả: Phạm Thị Hợi 

Xem thêm các bài viết



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét