Thứ Ba, 28 tháng 6, 2016

Thiêng liêng

CHUYỆN TÌNH NGƯỜI LÍNH BIỂN
Chương XX: Tình phụ tử thiêng liêng
                     Rồi anh xin bệnh viện cho một đội về khám chữa bệnh miễn phí cho nhân dân, nơi chị Hương sinh sống và công tác. Địa điểm được đặt ở trường của  hai con trai anh. Hai đứa bé nằm trong một đội được nhà trường cử chăm lo việc nước lôi và hướng dẫn bệnh nhân. Tận mắt chứng kiến người cha tài giỏi, nhân từ và bác ái của mình. Trong lòng  chúng rất yêu thương và tự hào nhưng vẫn còn hờn giận. Tại sao bố lại bỏ rơi mẹ chúng ? Lại còn đi lấy một cô gái giầu có làm vợ? ... Chúng vẫn cự tuyệt việc nhận cha! …

 Tình phụ tử
Ảnh minh họa: internet

                     Tôi dịu dàng nói chuyện với chúng về tình mẫu tử. Hỏi chúng có yêu thương và nghe lời chị Hương không?
Chúng nói dù có chết cũng nhất định không để mẹ Hương phải buồn. Thế là tôi nói: Bố Hà các cháu cũng thương yêu và nhất định không muốn làm bà nội các cháu như buồn như vậy. Bà nội thì bị cô gái kia lừa là có con với bố cháu!  Nên bà đã bắt bố cháu phải có trách nhiệm với đứa bé đó. Thật ra bố cháu từ khi gặp mặt đến tận bây giờ cũng chưa từng làm chuyện gì với cô ấy để cô ấy có thể có con. Còn mẹ cháu đã không nói cho ai trong gia đình bên nội biết sự tồn tại của các cháu.  Từ khi ở hải đảo  trở về đất liền. Ngoài thời gian dành cho công việc. Bố cháu chỉ dành thời gian đi tìm mẹ cháu thôi… Thế lên cô cũng rất ít gặp bố cháu. Mẹ cháu sẽ rất ân hận và đau lòng nếu hai đứa không chấp nhận và yêu thương bố các cháu… Tôi chưa nói hết câu, hai đứa trẻ lao vào ôm chầm lấy anh Hà và khóc nấc lên. Những hờn tủi từ khi chúng biết chỉ là những đứa cháu nuôi của ông bà nội dâng lên. Cả những giận hờn về một người cha đang có cuộc sống yên bình hạnh phúc trong khi ba mẹ con nó phải sống trong cảnh kham khổ. Trẻ thì cậy cha, già thì cậy con. Mấy đứa trẻ chẳng có ai để dựa vào. Chỉ biết dựa vào nhau, bảo ban nhau học hành tiến bộ cho mẹ chúng được vui lòng. Chúng vẫn bảo với mẹ Hương là chúng không cần có cha. Chỉ cần có mình mẹ Hương là được để chị yên tâm và đỡ buồn đau. Thực ra trong lòng chúng cũng khao khát gặp anh, khao khát được anh quan tâm chăm sóc, được anh yêu thương… Nhìn chúng bạn được sung sướng trong cảnh nhà có ba có mẹ. Chúng cũng thèm lắm chứ. Nhưng biết cha chúng ở đâu. Chúng có cố hỏi thì mẹ Hương cũng chỉ bảo rằng: Hãy để cuộc sống của ba các con được bình yên và hạnh phúc! Chị đã hi sinh tình yêu và hạnh phúc của chị cho anh. Giờ chị đã hi sinh cả hạnh phúc và tuổi thơ của các con chị cho sự bình yên của anh.

                     Chị ấy đâu biết, cuộc hôn nhân của anh chỉ là hình thức,  Đứa bé ngày đó không phải là con anh. Đó chỉ là kết quả của một âm mưu. Anh đã chẳng làm gì có lỗi với chị Hương hết. Anh cũng giống như chị, là một nạn nhân. Đêm nào anh cũng vẫn ôm cái áo len chị đan tặng mà khóc. Ngày nghỉ nào anh vẫn âm thầm đi tìm chị!...

Còn nữa ....
                                                                          Tác giả: Phạm Thị Hợi

Xem thêm các bài viết

>> Chương IIGia đình bác tôi

>> Chương III: Anh Hà và chị Hương

>> Chương IV: Chuyện sau lũy tre làng

>> Chương VKẻ thứ ba xấu xa

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét