CHUYỆN TÌNH NGƯỜI LÍNH BIỂN
Chương VI: Sự đổ vỡ của tình yêu
Dù bị gia đình ép buộc, chị Hương và Anh Hà vẫn kiên quyết ở bên nhau. Một mặt họ kiên trì thuyết phục gia đình. Một mặt họ âm thầm chuẩn bị tiền để hai người đi trốn đến một nơi xa. Anh Hà thì mới từ hải đảo xa xôi về, tiền nong có nhiều nhặn gì? Còn chị Hương tuy ở nhà mở hiệu may đã lâu, nhưng mà là để có tiền phụ giúp mẹ nuôi em ăn học. Vì thế số tiền chị có cũng chẳng đáng là bao. Hai con người đáng thương ấy, lại càng yêuthương nhau sâu đậm hơn trong khó khăn. Ai tách họ ra, đúng là một tội ác!...
Những tưởng tình yêu của họ có thể cảm hóa được cả chim chóc thú rừng. Thế mà tình yêu của họ không thể cảm hóa được cô tiểu thư quen thói khinh người và muốn gì được ấy.
Dụ dỗ khêu gợi mãi anh chẳng được. Chị ta lập mưu lừa anh Hà uống rượu say, rồi vu vạ cho là trong lúc anh say rượu đã làm hại đời con gái của chị ta. Và đến ăn vạ ở nhà anh Hà. … Ai bảo cũng không chịu đi. Kiên quyết đòi anh Hà phải có trách nhiệm với chị ta. Mặc dù biết rất rõ anh Hà không hề yêu chị ta. Cả nhà anh bắt đầu thấy chán ghét cái cô tiểu thư ham ăn, lười làm chỉ thích chỉ trỏ này lọ và phán xét bậy bạ này rồi. Thì bỗng đâu chị ta kêu mình có thai! Anh Hà như người chết đứng giữa đường. Chẳng nói năng gì được nữa. Còn chị Hương thì chỉ biết khóc. Khóc đến hai mắt xưng húp mọng đỏ. Tôi thương chị Hương vô cùng. Nhưng mà tôi khi đó chỉ là một đứa trẻ, tôi cũng không làm được gì cho anh chị ấy.
Dụ dỗ khêu gợi mãi anh chẳng được. Chị ta lập mưu lừa anh Hà uống rượu say, rồi vu vạ cho là trong lúc anh say rượu đã làm hại đời con gái của chị ta. Và đến ăn vạ ở nhà anh Hà. … Ai bảo cũng không chịu đi. Kiên quyết đòi anh Hà phải có trách nhiệm với chị ta. Mặc dù biết rất rõ anh Hà không hề yêu chị ta. Cả nhà anh bắt đầu thấy chán ghét cái cô tiểu thư ham ăn, lười làm chỉ thích chỉ trỏ này lọ và phán xét bậy bạ này rồi. Thì bỗng đâu chị ta kêu mình có thai! Anh Hà như người chết đứng giữa đường. Chẳng nói năng gì được nữa. Còn chị Hương thì chỉ biết khóc. Khóc đến hai mắt xưng húp mọng đỏ. Tôi thương chị Hương vô cùng. Nhưng mà tôi khi đó chỉ là một đứa trẻ, tôi cũng không làm được gì cho anh chị ấy.
Chuyện đã đến nước này, gia đình kiên quyết bắt anh Hà phải chịu trách nhiệm với đứa bé. Kiên quyết đuổi chị Hương ra khỏi nhà khi chị đến thăm mà không cần nghe chị ấy nói lấy một câu. Bác trai tôi rất trọng danh dự và uy tín. Thế là khi đã hứa hẹn sẽ tổ chức lễ cưới cho anh Hà và chị kia thì đám cưới nhất định phải diễn ra.
Chị Phương thì đau khổ đến tột cùng, cầu xin bác gái thế nào cũng không được. Khi chị ấy bị bác kiên quyết đuổi đi. Tôi và bác gái đều thấy ngạc nhiên. Chị ấy vốn có lòng tự trọng rất cao. Không tự dưng lại nằn nì xin xỏ khổ sở như vậy! Hơn nữa, trông dáng diệu mệt nhọc, và cái bụng có vẻ to ra hơi bất thường của chị. Có khi … chị ấy có con với anh Hà rồi cũng nên! Mà hai người yêu nhau nhiều như vậy…. Thế là hai bác cháu chạy vội đi tìm chị Hương, hỏi cho ra lẽ. Mỗi người đi một ngả, tôi đã gọi khản cả cổ tên chị. Nhưng chị trốn mất, nhất định không chịu ra. Chị sợ gia đình anh sẽ bắt chị bỏ đứa bé? Vì chị kia cũng đang mang bầu?! Hay chị quá giận gia đình bác, quá giận Anh Hà?... Điều ấy cũng không ai biết. Và đó là mối nghi ngờ bí mật của hai bác cháu trong nhiều năm. Lòng tôi luôn day dứt khi nghĩ về chị Hương. Không biết chị đã đi đâu mà không thấy đến nhà chơi nữa. Tôi nhớ chị, hỏi thăm về chị và nhắc tên chị luôn…. Nhưng mà lúc đó tôi chỉ là một đứa bé…
Còn nữa ....
Tác giả: Phạm Thị Hợi
Xem thêm các bài viết
>> Chương III: Anh Hà và chị Hương
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét