CHUYỆN TÌNH NGƯỜI LÍNH BIỂN
Chương XIX: Sự bù đắp ngọt ngào
Có bao nhiêu gà trong nhà Bác Hoan, bác gái tôi mua hết. Không trở được hết lên một chuyến, bác thuê xe và nhờ thêm người trở lên. Rồi bác và bác Hoan tức tưởi đến chỗ nhà chị Hương ngay, bác sợ chị trốn mất, mang theo cháu nội bác. Bác mong gặp mặt hai đứa cháu nội. Bác đang lo cho con trai sau này không có người hương khói. Giờ thì cầu được ước có. Bác mừng vui khôn tả. Bác cũng rất thương hai cháu nội, mong sớm bù đắp cho chúng nó được giờ phút nào hay giờ phút ấy. Giờ thì bác rất yêu quý, cảm phục và biết ơn chị Hương.
Bọn trẻ thì vui mừng, sung sướng nhảy cẫng lên. Khi mỗi đứa được bác tặng cho một đàn gà! Chúng cưng nựng bọn gà như thú cưng! Những con gà to, bác tự tay làm thịt cho bọn trẻ ăn no, ăn chán! Cứ nhìn bọn trẻ ăn, lòng bà lại đầy những vui mừng và xót xa. Bác thương các cháu sống trong cảnh thiếu thốn nghèo nàn. Mừng vì chúng vẫn rất ngoan, chăm học và khỏe mạnh.
Còn tụi trẻ thì khỏi phải nói. Chúng rất yêu quý bác. Từ lúc được sinh ra chúng chẳng bao giờ được ăn uống sướng như thế cả. Và cũng không ai từng cho chúng một món quà lớn đến thế cả. Người thân duy nhất của các cháu gần như chỉ có người bà ngoại già yếu. Vào mỗi buổi cuối tuần thường đem cho mấy mẹ con khi thì quả bầu, quả bí. Lúc thì tải khoai tây. Có hôm bà còn đem cho tụi nhỏ hộp ruốc để ăn dần. Thế mà hôm nay chúng được ăn chán chê những con gà béo mụ. Lại mỗi đứa được tặng cả một đàn gà! Thằng Sơn tung lắm thóc cho đàn gà rồi tính toán. Khoảng ba đến bốn tháng nữa những con gà mái sẽ đẻ trứng. Rồi trứng sẽ nở thành những đàn gà con. Gà trống thì đem bán lấy tiền đóng học và may quần áo mới. Phải rồi, đã hai năm rồi tụi trẻ chưa được may áo đồng phục mới. Cô giáo mấy hôm trước có nhắc hai anh em. Bình thường thì như thế chẳng ai nhắc đâu. Nhưng vì hai đứa là lớp trưởng và bí thư, là bộ mặt của lớp. Không lên mặc chiếc áo đồng phục cũ đã ngắn như thế. Rồi những đàn gà con chẳng mấy cũng lớn. Nó sẽ bán chúng để cóp tiền mua một chiếc xe đạp đua thật đẹp.
Còn tụi trẻ thì khỏi phải nói. Chúng rất yêu quý bác. Từ lúc được sinh ra chúng chẳng bao giờ được ăn uống sướng như thế cả. Và cũng không ai từng cho chúng một món quà lớn đến thế cả. Người thân duy nhất của các cháu gần như chỉ có người bà ngoại già yếu. Vào mỗi buổi cuối tuần thường đem cho mấy mẹ con khi thì quả bầu, quả bí. Lúc thì tải khoai tây. Có hôm bà còn đem cho tụi nhỏ hộp ruốc để ăn dần. Thế mà hôm nay chúng được ăn chán chê những con gà béo mụ. Lại mỗi đứa được tặng cả một đàn gà! Thằng Sơn tung lắm thóc cho đàn gà rồi tính toán. Khoảng ba đến bốn tháng nữa những con gà mái sẽ đẻ trứng. Rồi trứng sẽ nở thành những đàn gà con. Gà trống thì đem bán lấy tiền đóng học và may quần áo mới. Phải rồi, đã hai năm rồi tụi trẻ chưa được may áo đồng phục mới. Cô giáo mấy hôm trước có nhắc hai anh em. Bình thường thì như thế chẳng ai nhắc đâu. Nhưng vì hai đứa là lớp trưởng và bí thư, là bộ mặt của lớp. Không lên mặc chiếc áo đồng phục cũ đã ngắn như thế. Rồi những đàn gà con chẳng mấy cũng lớn. Nó sẽ bán chúng để cóp tiền mua một chiếc xe đạp đua thật đẹp.
Chị Hương lại lật đật lo tiền mua cám cho gà, mua thức ăn cho bác gái, vì bác gái cứ ăn thịt gà là lại bị mẩn ngứa. Chị cũng chẳng biết phải xử lý ra sao. Thôi thì cứ mặc kệ. Bà nội của các con chị. Chị không có quyền không cho bà đến thăm các cháu. Hơn nữa, các con chị từ nhỏ đã thiếu thốn tình thân lắm rồi. Chị không lỡ tách xa chúng khỏi bà nội.
Bác gái tôi được thể ở đấy chơi với các cháu luôn. Ai đến đón về cũng nhất định không chịu về. Bác đã hơn 70 rồi, sống chẳng được bao lâu nữa. Bác ngắm ngía hai đứa cháu. Chúng thật giống anh Hà ngày xưa, chỉ gầy hơn thôi. Chúng nó đều rất thương xót bác. Bác phải bù đắp cho chúng. Bao nhiêu tiền bác dành dụm từ ngày anh Hà bị ép cưới vợ. Vẫn định bụng cho mẹ con chị Hương. Giờ bác gọi chủ đất đến. Trả tiền mua phứt cả mảnh vườn. Bác mua tặng cháu nội. Chị Hương cũng không muốn nhận. Nhưng chị không có quyền từ chối. Chị Phương vất vả lo tiền làm giấy tờ, rồi lo tiền thuế đất...
Anh tôi thì vui mừng khỏi phải nói, tôi biết anh đã được cứu sống. Anh nóng lòng muốn thực hiện nghĩa vụ thiêng liêng của người cha. Muốn dành những gì tốt nhất cho chúng. Nhưng còn bọn trẻ, anh cần tiếp cận thận trọng cả chúng bị tổn thương. Tôi đưa anh bức vẽ về chiếc xe đạp đua con anh đang mơ ước. Tôi đã đến hỏi ở cửa hàng xe đạp to nhất trong thị xã. Hai triệu rưỡi một chiếc. Người bán hàng dán nhãn hai triệu bẩy một chiếc. Nhưng vì nhập hàng đã lâu không có ai hỏi thăm. Thế lên bác ấy đã đồng ý sẽ bán rẻ. Vì thế tôi bảo anh tôi đến đó mua tặng bọn trẻ hai cái xe đạp. Tôi cũng muốn mua tặng chúng, nhưng mà số tiền ấy hơi quá lớn với túi tiền của sinh viên nên đành thôi. Bọn trẻ sẽ vô cùng sung sướng khi nhận được món quà này. Có bố và bà nội thật là sướng. Tôi biết chắc là thế.
Còn nữa ....
Tác giả: Phạm Thị Hợi
Xem thêm các bài viết
>> Chương III: Anh Hà và chị Hương
>> Chương IV: Chuyện sau lũy tre làng
>> Chương V: Kẻ thứ ba xấu xa
>> Chương VI: Sự đổ vỡ của tình yêu
>> Chương VII: Cuộc hôn nhân ép buộc
>> Chương VIII: Cuộc chiến sinh tồn
>> Chương IX: Sự thật được phơi bày
>> Chương XI: Tài năng được thăng hoa, lỗi buồn lắng đọng lại
>> Chương XII: Huyền thoại sống trên đảo đá
>> Chương XIII: Tình yêu bất diệt trong trái tim người lính
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét