Ngày nó làm việc ở Hà Nội, 5h nó tan làm ở công ty trên đường Nghi Tàm. Nhưng đến 5h10 phút là lớp học kế toán trưởng buổi tối của nó bắt đầu. Nó phải đi thật nhanh, lạng lách thật giỏi qua những con đường luôn chật cứng người qua lại vào giờ tan tầm như Nguyễn Lương Bằng, Tôn Đức Thắng, Tây Sơn, Nguyễn Huy Thưởng … Nó đi trên đường rất nhanh, nhưng không thể nhanh bằng những chiếc xe ô tô zep trang trí theo kiểu lính ở trên đường. Nghe nói họ là những người thừa tiền của, mới ở nước ngoài về. Nhìn cách lái xe vèo vèo của họ trên đường đông kẹt cứng người, nhiều khi nó cũng thấy sởn cả da gà.
Một lần nó đang phóng xe vèo vèo trên đường. Vừa đi đến khúc cua ở góc đường cạnh lăng Bác Hồ. Nó giật mình khi nhìn thấy chiếc xe ô tô Zep trang trí kiểu lính ngày xưa lao thẳng đến vù vù với tốc độ chóng cả mặt. Nó vội lạng vòng tay lái để tránh chiếc xe đó. Vì cua gấp quá, tốc độ đang đi của nó rất nhanh. Chiếc lốp xe trượt dài trên đường, đầu nó đập thẳng xuống nền đường khiến nó choáng váng. Mọi người đi đường thở dài: lại có một người chết nữa rồi! Gã lái xe ô tô zep kiểu lính đó quay mặt nhìn nó cười khả ố. Gã rất đắc trí vì vừa làm một con bé nhà quê như nó bị ngã. Hai cô gái ngồi sau xe gã, trang trí mặt mũi và ăn mặc như nhân vật trong game cười ha hả và nói: chết cha con nhà quê đi…
Buồn, Hà Nội là đây sao? … Nó cố nhúc nhích và lăn vào dia đường cả không may có cái ô tô nào lao đến thì bị nghiền nát ngay. Một bà trạc hơn 50 tuổi kêu lên: Cô ấy vẫn sống kìa! May phúc nhà cô quá! Bà ấy và mọi người chạy ra đỡ nó hẳn lên vệ cỏ bên lăng Bác Hồ. Có người kéo cái xe đó lên vỉ hè để giao thông được thông suốt. Người nó đau ê ẩm, đầu thì choáng váng, nó mê đi. Bà trung tuổi kia lại nói: Phúc đức nhà cô như thế là dày lắm đấy. Trường hợp như cô mà sống xót là hiếm đấy. …
Cái mũ bảohiểm cứng ngắc trên đầu có vẻ đang làm đầu nó đau hơn. Một người gỡ cái mũ ra giúp nó, họ kiểm tra người nó có bị làm sao không đem đến bệnh viện. May mà không sao, nó chỉ bị đau ê ẩm cả người và xây sát nhẹ. Chàng cảnh sát giao thông đứng gần đó chạy ra giơ tay chào rồi hỏi: Đồng chí có bị làm sao không? Nó mỉm cười méo mó: Em không sao! Sự ân cần của họ làm nó thấy khỏe cả người. Nó cám ơn họ và lại phóng xe tới lớp. Người Hà Nội có khác, họ thật hồn hậu và nhân ái. Nó thấy yêu Hà Nội đến lạ kỳ.
Chiếc mũ bảo hiểm, vị cứu tinh của nó sau vụ tai nạn đó bị méo! May mà nó đã đội mũ cẩn thận, và chiếc mũ đó là chiếc mũ rất chuẩn. Chứ nếu không thì nó chắc chắn đã mất mạng. Dù nó rất nhanh nhẹn, phản ứng tốt do rất chăm luyện tập thể dục thể thao. Nhưng những tình huống giao thông rất bất ngờ, ta tuyệt đối không thể chủ quan được. Hãy tự giác đội mũ bảo hiểm khi tham gia giao thông bằng xe gắn máy, vì sự an toàn tính mạng của chính bạn.
Tác giả: Phạm Thị Hợi
Xem thêm các bài viết
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét