Thứ Ba, 28 tháng 6, 2016

Bao la

Chuyện ở bệnh viện 
                                                              Truyện dài: PTH

Chương XVII: Tình nhân ái bao la và vấn đề tiền bạc

Sự sống được nảy sinh từ cõi chết. Từ xác người  phụ nữ xinh đẹp và cứng đơ kia đã cho ra đời một sự sống tuyệt vời trong vòng  tay cô. Cô không coi đứa bé là ghánh nặng. Mà cô coi đó là một món quà vô giá của số phận. Một món quà tuyệt vời mà người phụ nữ xấu số kia không được hưởng. Cô trân trọng món quà này từ trong sâu thẳm xương thịt. Đứa bé là của cô, cô nhất định không trao nó cho ai trừ bố đẻ của nó. Vì với bố đẻ của đứa bé, cô không có tư cách tranh giành. Hẳn cả cuộc đời này anh sẽ chăm lo cho đứa bé và hồi tưởng về người phụ nữ tuyệt vời kia.
Cô ý tá đi ra, từ phòng xác và nói giáo hoảnh:đề nghị gia đình bệnh nhân nộp viện phí mổ đẻ gấp. Cô tái mét mặt mày, trời ơi, cô làm sao có đủ số tiền lớn đó bây giờ. Chị gái cô vừa mổ đẻ hôm qua, có cả bảo hiểm xã hội mà mất 2,8 triệu đồng.

Thầm lặng

Chuyện ở bệnh viện
                                                                    Truyện dài: PTH

Chương XVIII: Chuyện tình thầm lặng với  ….

Mother-bride story

Nàng dâu


Chuyện ở bệnh viện
                                                                          Truyện dài: PTH
Chương XIX: Chuyện mẹ chồng nàng dâu
Tiếng la thất thanh trong phòng mổ. Bác sĩ đưa ra một đứa bé nhỏ xíu, đỏ lòm. Mặt mũi nhăn nhó khóc nga ..nga … nghe rất thảm. Bác sĩ phán một câu: Hết lồng ấp, không cứu được! Người phụ nữ già nua qụy sụp xuống. Đứa bé mới được sáu tháng rưỡi đã bị buộc phải chào đời vì mẹ bé bị ngã cầu thang. Nguyên nhân mẹ bé ngã là do bà mẹ chồng đáng thương này. Mong mãi chẳng có cháu nội. Bà đi cầu hết chùa này, đền kia. Con bà chạy chữa thuốc thang khắp nơi.Tốn kém không biết đâu mà kể.  Rồi con dâu bà cũng có thai. Kết quả siêu âm là con trai. Cả nhà mừng vui khôn siết. Nhưng cô con dâu hơi lớn tuổi mới có bầu. Tính tình trở lên khó chịu. Mẹ chồng, nàng dâu ở nhà cãi cọ nhau. Nàng dâu đùng đùng bỏ về nhà mẹ đẻ. Mẹ chồng chạy theo kéo lại phán một câu xanh rờn: Để con cháu tôi ở lại rồi cô muốn đi đâu thì đi.

Nảy sinh

Chuyện ở bệnh viện
                                                                 Truyện dài: PTH
Chương XX: Những rắc rối có thể nảy sinh
 Và cô đến bàn thanh toán tiền. Cô y tá dí yêu vào đầu cô: Nhà này chậm chạp, lề mề  lắm nhé. Nhắc mấy lần  mới ra nộp phí. Mà thiếu tiền rồi. Mắt cô tròn xoe đầy lo lắng. Xin lỗi chị, vừa chị bảo thủ tục để xác trong nhà lạnh hết 3 triệu. Chị y tá ôn tồn: Ừ! Nhưng đó là thủ tục. Còn phí để nữa. Thế một người để một năm cũng bằng một tháng ah? Hay là thôi, để tôi làm thủ tục hỏa táng miễn phí với xác vô danh theo quỹ nhân đạo của Thầy Trần Thành Nam cho đơn giản? Cô xua tay, không! Gia đình nạn nhân sẽ rất đau lòng khi người thân của họ chỉ còn là đống tro tàn.

Giúp đỡ

Chuyện ở bệnh viện
                                                               Truyện dài: PTH

Chương XXI: Cầu viện sự giúp đỡ

Cô chợt nghĩ đến tiến sĩ Hoàng Thị Hoài, cô ấy khá giống với nạn nhân xấu số kia. Và đấy là nguyên nhân của tất cả các sự việc này. Biết đâu nạn nhân lại là em gái hay một người bà con họ hàng nào của cô ấy. Hơn nữa cô ấy trước kia từng nói là ngoài việc làm giảng viên đại học, cô còn làm bảo trợ ở trại trẻ mồ côi. Nếu cô bị đi tù, cô sẽ nhờ cô trông nom giúp bé, đảm bảo việc bé không bị cho làm con nuôi. Sau k hi ra tù, cô sẽ xin nhận bé làm con nuôi. Chồng của cô ấy nghe nói  cũng là một vị tiến sĩ ở bệnh viện Xanh Pôn, biết đâu nhờ quen biết và cùng nghành chú ấy xin bệnh viện này tha cho cô. Và cô rất cần cô ấy giúp làm thủ tục bảo lưu kết quả. Cô nhất định phải tốt nghiệp đại học!

Nghiêp vụ

 Chuyện ở bệnh viện
                                                                Truyện dài: PTH
Chương XXII: Chuyện tại trường Trung học Nghiệp Vụ I

Ngẫm lại chuyện đó thật cam go. Cô ấy vừa đến giảng dậy lớp cô, vừa tranh thủ hoàn thành luận án tiến sĩ. Đề tài nghiên cứu của cô là việc tăng lương hưu của cán bộ nhà nước. Cần phải có ý kiến của nhân dân. Theo một thang bậc nhất định, tóm lại là nếu có khoảng 3000 phiếu thăm dò ý kiến đồng ý thì được công nhận là đề tài cấp bộ, ít hơn thì sẽ là đề tài cấp sở, cấp trường, cấp khoa… Nếu là đề tài cấp khoa, thì cô ấy phải bảo vệ trước khoa, trường, sở rồi mới đến bộ. Nói vậy để hiểu cái ý nghĩa rất lớn của các phiếu thăm dò ý kiến trong nhân dân này của cô Hoài.
Vì là một thành viên nhỏ trong ban cán sự lớp. Nên cô đã có dịp được gần gũi và nghe cô Hoài tâm sự.

Nghiêp vụ

 Chuyện ở bệnh viện
                                                                Truyện dài: PTH
Chương XXII: Chuyện tại trường Trung học Nghiệp Vụ I

Ngẫm lại chuyện đó thật cam go. Cô ấy vừa đến giảng dậy lớp cô, vừa tranh thủ hoàn thành luận án tiến sĩ. Đề tài nghiên cứu của cô là việc tăng lương hưu của cán bộ nhà nước. Cần phải có ý kiến của nhân dân. Theo một thang bậc nhất định, tóm lại là nếu có khoảng 3000 phiếu thăm dò ý kiến đồng ý thì được công nhận là đề tài cấp bộ, ít hơn thì sẽ là đề tài cấp sở, cấp trường, cấp khoa… Nếu là đề tài cấp khoa, thì cô ấy phải bảo vệ trước khoa, trường, sở rồi mới đến bộ. Nói vậy để hiểu cái ý nghĩa rất lớn của các phiếu thăm dò ý kiến trong nhân dân này của cô Hoài.
Vì là một thành viên nhỏ trong ban cán sự lớp. Nên cô đã có dịp được gần gũi và nghe cô Hoài tâm sự.

Giúp đỡ

Chuyện ở bệnh viện 
                                                                                            Truyện dài: PTH

Chương XXIII: Cầu cứu sự giúp đỡ …

Hôm nay cô đang thật sự rất cần cô Hoài giúp. Không phải vì cô đã giúp cô ấy  nên bây giờ muốn cô giúp trở lại. Mà vì cô ấy là người duy nhất có khả năng và có thể tin tưởng được. Hơn nữa cô Hoài là người tốt và biết đâu cô ấy là người thân của nạn nhân. Hai người khá giống nhau mà.
Cô bấm điện thoại cho cô Hoài lần thứ 2 và chờ đợi. Chuông reo một lúc thì cô ấy  tắt đi, máy bận! Cô có chút hụt hẫng. Nhưng cô tin là cô Hoài đang bận, có thể là một cuộc họp quan trọng nào đó … Cô tin là thế. Các bệnh nhân trong bệnh viện họ bắt đầu xì xào và thương cảm cho cô. Là những người vừa vượt cạn thành công, mẹ tròn con vuông. Họ không khỏi xót thương cho số phận người xấu số và cảm động trước tấm lòng nhân hậu và gan dạ của cô.

Lóe sáng

Chuyện ở bệnh viện
                                                                     Truyện dài: PTH

Chương XXIV: Niềm hi vọng lóe sáng

 Chị y tá chúc mừng cô và đưa cho cô chiếc nhẫn cưới trên tay chị nạn nhân và một chiếc thẻ ATM, rồi nói: Của nạn nhân, chị là người nhà nạn nhân hãy nhận lấy. Những thứ khác trong lúc nhốn nháo mất hết rồi. Chiếc nhẫn cưới rất đẹp. Cô sẽ coi đó là vật để xác minh cha ruột của đứa bé.
Còn cái thẻ ATM này, cô sẽ nhờ ngân hàng tìm ra địa chỉ nhà nạn nhân. Nghĩ vậy cô bấm máy gọi điện đến đường dây nóng của ngân hàng. Sau một hồi đàm thoại vừa thuyết phục, vừa cầu xin. Cô nhân viên ngân hàng đồng ý truy cập hệ thống để tìm ra địa chỉ chủ nhân chiếc thẻ ATM đó. Nhưng rẹt… Hệ thống dữ liệu đã đóng cửa. Cô ấy phải đợi qua ngày mai, sang thứ hai mới truy cập vào hệ thống dữ liệu của ngân hàng. Tìm ra địa chỉ chủ nhân chiếc thẻ.  Nhưng lòng cô giờ đã tràn đầy hi vọng sớm tìm ra được gia đình ruột thịt của đứa bé.

Thẳng

Chuyện ở bệnh viện

                                                         Truyện dài: PTH
Chương XXV: Cuộc họp căng thẳng

Cánh cửa phòng họp bật mở. Một cô y tá xinh đẹp bước ra đề nghị cô vào giải trình với hội đồng kỷ luật của bệnh viện. Cô không biết sẽ ứng xử ra sao. Dám làm thì dám chịu thôi. Dù bị hậu quả thế nào cô cũng không bao giờ hối hận vì đã cứu sống một sinh mạng. Cô tin vào lòng nhân hậu của các y bác sĩ. Chắc họ sẽ tha cho cô thôi. Dù sao lỗi cô gây ra cũng chỉ vì để cứu người thôi mà. Nhưng hi vọng của cô vụt tắt khi chị bác sĩ  kiến tập mà cô quát nạt to nhất đang chiễm trệ ngồi ở ngôi cao. Nghe nói cô ấy là con gái rượu của một quan chức cấp cao bệnh viện, mới về kiến tập ở bệnh viện. Chuẩn bị được biên chế chính thức vào bệnh viện. Trưởng khoa sản thật còn phải kiêng nể và nhường nhịn cô ta vài phần. Vậy mà cô dám quát nạt, hăm dọa và ra lệnh cho cô ta. Ép cô ta phải đưa xác nạnnhân vào phòng mổ. Và vỗ ngực bôm bốp tuyên bố sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm….

Từ thiện

Chuyện ở bệnh viện
                                                                    Truyện dài: PTH

Chương XXVI: Vị cứu tinh và quỹ từ thiện

Mắt cô chợt lóe sáng, cô nghĩ đến chú Toàn, chú ấy chắc là rất có uy tin trong bệnh viện này. Nhất định chú ấy sẽ xin giúp cô. Rồi cô nói to: xin lỗi tôi muốn gặp chú Trần Thành Toàn? Tất cả hội đồng kỷ luật tỏ ra kinh ngạc không biết cô định ra chiêu gì?
Cô nhắc lại, giọng dõng dạc, oai nghiêm: Tôi muốn gặp bác sỹ Trần Thành Toàn, trưởng khoa sản bệnh viện này thời điểm cách đây khoảng 2 năm. Một bác sĩ trưởng khoa nổi tiếng nhân đức dù thuyên chuyển đi đâu hẳn các vị cũng biết chứ? Làm ơn giúp tôi gặp chú ấy?!...

Hậu

Chuyện ở bệnh viện                                           
                                                                  Truyện dài: PTH
Chương XXVII: Cái kết có hậu

 Anh Dũng cô chưa kịp thốt nên thì anh hùng dũng oai nghiêm giơ lên tấm thẻ nghành công an để tự giới thiệu mình. Và dõng dạc tuyên bố: Theo kết quả điều tra của bên công an, lời khai của đồng chí Nguyễn Hoàng Lan  là hoàn toàn đúng sự thật. Đồng chí ấy vô tôi. Rồi anh quay sang cô nói trong nghẹn ngào: Chúc mừng em, em hoàn toàn vô tội…. Thật may là anh phụ trách vụ này. Cô biết là anh đã giúp cô. Cô  đưa một cánh tay còn lại ôm vào cổ anh. Cảm ơn anh. Anh thật tốt với em. Anh cốc trán cô một cái, nói ngọt ngào. Được rồi, cô em gái  ngốc của anh. Anh phải đi rồi. Rồi anh quay ra hội đồng kỷ luật nói: xin phép các đồng chí, chúng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ ở đây và đi thẳng.

Hùng


Bà ngoại tôi, mười tám tuổi, trốn gia đình đi theo kháng chiến. Rồi bà gặp và yêu ông ngoại trong những ngày tham gia hoạt động cách mạng. Hai người kết hôn và sinh ra mẹ, cậu và hai dì của tôi. Ông ngoại được ưu tiên ở lại hậu phương vì anh trai của ông đã hi sinh khi làm biệt động trong Sài Gòn. Nhà lại rất leo người. Nhưng nghe tiếng bom rơi, đạn nổ. Lòng bà tôi lại rạo rực không yên. Bà động viên ông một lần nữa tòng quân đánh giặc. Việc ở hậu phương, một mình bà gánh vác lo liệu. Được sự động viên của vợ. Ông ngoại tôi hăng hái sung phong lên đường nhập ngũ. Bức di ảnh của ông ngày nhập ngũ tại sân kho hợp tác xã, dì út mới được mấy tháng tuổi còn đang bế hãm trên tay. Dì Hương thì còn đầu để chỏm. Mẹ và cậu thì khá hơn nhưng gầy đen và qoắt queo. Năm ấy mẹ tôi mười một  tuổi. Bà tôi ba mốt tuổi.

Giữa phố

Chuyện xe rắn độc bị đổ giữa phố
 Phần I: Tình huống cả một lồng sắt chứa đầy rắn độc bị đổ giữa phố
Reng reng… đồng hồ báo thức chỉ  đúng 6h. Nó vùng chăn dậy vệ sinh cá nhân, ăn sáng rồi đến trường. Hôm nay là ngày lớp nó có toàn bộ hội đồng giáo viên trong trường và bên sở giáo dục đào tạo tỉnh Vĩnh Phúc dự giờ môn tin học đại cương của cô Vân Hồng. Nghe nói sự thành công hay thất bại của tiết dự giờ này, sẽ quyết định việc cô có được xét duyệt vào biên chế chính thức của trường hay không. Điều này là vô cùng quan trọng với một cô giáo trẻ mới ra trường như cô. Sẽ là niềm kiêu hãnh và tự hào lớn của cô và gia đình, bạn bè, người thân … khi cô trở thành giảng viên chính thức của một trường trung cấp. Hôm trước cô đã bí mật gọi nó ra và nói nhỏ: Cô nhờ em ngày mai đảm bảo sĩ số lớp đầy đủ, ăn mặc gọn gàng, chuẩn bị bài vở kỹ càng để cô sẽ coi em là học sinh điểm trong giờ dự. Cô nói cô chỉ nhờ em thế thôi rồi đi mất.

Lớp

CHUYỆN XE TRỞ LỒNG RẮN ĐỘC BỊ ĐỔ GIỮA PHỐ
Phần II: Chuyện ở lớp…
Nó vâng rồi vọt đi, nó phóng như bay đến trường! Lao vào cửa lớp, may quá, chưa hết tiết một. Nó xin phép cô vào lớp rồi không đợi đứa bạn ngồi đầu bàn đứng lên nhường đường cho nó. Nó nhảy tót qua bàn chui vào chỗ như không có cô giáo ở đó. Rồi vội vã lấy vở bút ra bày ở mặt bàn trước sự ngỡ ngàng và thất vọng của cô giáo. Sự sợ hãi của bạn bè khi nghĩ sắp nhận một trận lôi đình từ cô giáo. Khi mà nó đến muộn, ăn mặc thùng thình, luộm thuộm,  mặt mũi nhếch nhác, lại mướt mải mồ hôi, mồ kê, thổi phù phù… Và nhảy tót qua bàn vào chỗ trước mặt cô giáo cùng toàn bộ hội đồng giáo viên dự giờ phía dưới.

Qua khỏi

CHUYỆN XE TRỞ LỒNG RẮN ĐỘC BỊ ĐỔ GIỮA PHỐ
Phần III: Tai qua nạn khỏi…
Đứa bé vì được giáo dục rất tốt. Bé đã hứa là ngứa sẽ không gãi . Thế là dù bị rất ngứa bé vẫn không gãi. Vì thế bác sĩ Cường đã cứu sống kịp thời bệnh nhân. Dù bị bác bảo vệ mắng te tua một trận vì dám lấy biển dẫn luồng gửi xe của bác ấy để ghi vào đó Bác sĩ Cường, đeo vào ngực cho bệnh nhân nhìn thấy cả không kịp thời gian. Cổng bệnh viện thì bị một phen nháo nhào xe xe, pháo pháo.

Lính biển

 Chương I:    Ký ức tuổi thơ
                     Anh Hà, con trai bác tôi là một người đàn ông rất tuyệt vời. Dáng người anh cân đối, khỏe mạnh. Tính tình cởi mở, chân thành. Học vấn thì rất uyên bác. Anh là hình tượng người anh trai mẫu mực trong tôi. Những dịp nghỉ phép anh thường ghé qua nhà thăm lũ em nhỏ ngốc nghếch của mình. Anh luôn tranh thủ giáo dục tôi về truyền thống yêu nước và hiếu học , làm kinh tế giỏi của dòng họ Lê. Anh coi đó là trách nhiệm của người làm anh. Bởi ba tôi đã qua đời từ khi tôi rất nhỏ. Vì thế trong mắt tôi anh luôn lớn lao và vĩ đại nhất.

Bác

CHUYỆN TÌNH NGƯỜI LÍNH BIỂN
Chương II: Gia đình bác tôi
                     Anh tôi học giởi lắm! Mà gia đình bác tôi ai cũng học giỏi. Các anh luôn là tấm gương cho con em các gia đình khác trong dòng họ noi theo. Vì dòng họ Lê nhà tôi có truyền thống hiếu học từ lâu đời nổi tiếng của làng mà.

Hương

CHUYỆN TÌNH NGƯỜI LÍNH BIỂN
Chương III: Anh Hà và chị Hương
                     Năm anh Hà tôi thi vào học viện quân y và đỗ thủ khoa. Cả nhà mừng rỡ. Ước mơ của anh là hiến dâng tuổi trẻ cho đất nước và chữa bệnh cứu người. Bác tôi  vốn rất hài lòng về người con trai ưu tú và rất có lễ độ này.
                     Tốt nghiệp đại học với tấm bằng suất sắc. Nhà trường muốn giữ anh lại làm giảng viên. Nhiều viện quân y muốn mời anh về công tác . Nhưng anh viết đơn tình nguyện ra đảo Trường Sa công tác . Đã có  rất nhiều sự ngỡ ngàng của bạn bè, người thân và đồng nghiệp. Khi được hỏi,  anh chỉ mỉm cười nói rằng: Anh xin đến đó công tác chỉ đơn giản là đồng bào và chiến sỹ nơi ấy đang rất cần bác sĩ. Và  anh còn muốn gây một tiếng vang thức tỉnh nhiều người khác. Đừng chỉ chăm lo cuộc sống cơm, áo, gạo tiền cho riêng mình. Hãy biết hiến dâng cho đất nước.

Tre làng

CHUYỆN TÌNH CHÀNG LÍNH BIỂN
Chương IV: Chuyện sau lũy tre làng
                     Bố chị Hương cũng mất sớm, mẹ chị trước đây là một chiến sĩ biệt động trung kiên. Trong một lần vượt qua mưa bom, bão đạn để báo tin mật cho chỉ huy quân ta. Mẹ chị bị hơi bom ép làm cho mất toàn bộ hai hàm răng. Nói năng khi không có răng giả trở lên rất khó nghe. Rồi trong lần đưa dấu cán bộ trong rừng sâu. Mẹ chị mất hết giấy tờ tùy thân. Đồng đội chết gần hết. Mẹ chị nghĩ mình còn sống, được nhìn thấy cảnh đất nước thái bình độc lập là may mắn hạnh phúc lắm rồi. Đất nước sau chiến tranh lại rất nghèo. Điều kiện thông tin liên lạc rất hạn chế. Việc làm lại giấy tờ trở nên rất khó khăn. Thế là bà Chẳng quan tâm đòi hỏi gì nữa….

Xấu xa

CHUYỆN TÌNH NGƯỜI LÍNH BIỂN
Chương V: Kẻ thứ ba xấu xa
                     Họ vẫn yêu nhau, và kiên trì thuyết phục gia đình. Mọi người đã có ý xuôi xuôi vì xúc động trước tình cảm chân thành họ dành cho nhau. Lại thấy chị Hương vừa rất nết na thùy mị, lại dịu dàng đoan chính. Thì hỡi ơi, tai họa ập đến. Chị bạn thân của chị Hương mới từ Sài Gòn ra lại đem lòng yêu say đắm anh Hà. Chị ấy mê mẩn anh bác sĩ quân y nghèo nhưng luôn học giỏi, đẹp trai và phong độ đàng hoàng. Chị cho rằng anh sinh ra là dành cho chị. Chỉ có người xinh đẹp, học thức, và giàu có như chị mới xứng đáng với anh. Chỉ có những người có học thức và địa vị ngang bằng nhau như chị với anh Hà mới có cơ sở của một tình yêu bền vững. Tình cảm của anh Hà dành cho chị Hương chỉ là thứ tình cảm nhất thời hồ đồ của tuổi trẻ.

Đổ vỡ

CHUYỆN TÌNH NGƯỜI LÍNH BIỂN
Chương VI: Sự đổ vỡ của tình yêu
                     Dù bị gia đình ép buộc, chị Hương và Anh Hà vẫn kiên quyết ở bên nhau. Một mặt họ kiên trì thuyết phục gia đình. Một mặt họ âm thầm chuẩn bị tiền để hai người đi trốn đến một nơi xa. Anh Hà thì mới từ hải đảo xa xôi về, tiền nong có nhiều nhặn gì? Còn chị Hương tuy ở nhà mở hiệu may đã lâu, nhưng mà là  để có tiền phụ giúp mẹ nuôi em ăn học. Vì thế số tiền chị có cũng chẳng đáng là bao. Hai con người đáng thương ấy, lại càng yêuthương nhau sâu đậm hơn trong khó khăn. Ai tách họ ra, đúng là một tội ác!...

Ép buộc

CHUYỆN TÌNH CHÀNG LÍNH BIỂN
Chương VII: Cuộc hôn  nhân ép buộc
                     Sắp đến ngày cưới, anh Hà điên cuồng chống phá và kiên quyết bỏ nhà ra đi. Bất đắc dĩ, bác trai và anh Khoa con trưởng bác túm anh lại và trói anh vào cột nhà. Khi anh suýt chạy thoát thì lại bị người nhà bắt được, trói anh lại và nhốt vào buồng khóa trái của lại. Anh Hà thoát được dây trói, đập cửa ùm ùm. Tiếng kêu van,và đập cửa vang động cả một góc xóm nghèo. Mọi người thì thào bảo nhau, nhà đó sắp có đám cưới nhà như có đám tang! Ngượng với bà con hàng xóm, gia đình bác bèn đổ rượu vào mồm cho anh uống đến say mèm, buộc chặt chân tay vào hai phía đầu giường. Tưởng đã được yên. Nhưng tình yêu trong trái tim anh cho anh sức mạnh thần kỳ. Khi anh suýt nhảy qua cửa sổ trốn thoát thì anh lại bị bắt lại.

Sinh tồn

CHUYỆN TÌNH NGƯỜI LÍNH BIỂN
Chương VIII: Cuộc chiến sinh tồn
                     Bạn anh Hà, là anh Đông được anh nhờ cầm tiền vả lo giúp việc đi trốn của hai người. Thấy đám cưới diễn ra bình thường. Thế là anh đã ung dung ra nước ngoài sinh sống đem theo hết tiền bạc của cả Hà và chị Hương. Vì anh ấy cũng đang rất cần số tiền ấy để mưu sinh nơi đất khách quê người…. Anh Hà không còn một đồng xu dính túi để đi tìm chị Hương. Anh cũng không biết phải đối mặt và giải thích với chị Hương thế nào? Trong con mắt của những người dân quê nghèo ấy, anh Hà đã là người có vợ, có con. Chắc chị Hương đã giận anh Hà và đau khổ nhiều lắm. Không biết chị ấy đã sống những năm tháng cơ cực ấy thế nào? Với một cái bàothai đôi đang lớn dần trong bụng, không đồng xu dính túi, không chỗ dựa. Thật cơ cực cho chị ấy quá! …

Phơi bày

CHUYỆN TÌNH CHÀNG LÍNH BIỂN
Chương IX: Sự thật được phơi bày
                     Mười hai tháng sau ngày anh Hà bị người phụ nữ kia lừa uống rượu say để gài bẫy. Chị ấy hạ sinh một bé gái xinh đẹp và kháu khỉnh. Nhưng cháu bé chẳng giống ai trong ba đời của dòng họ Lê cả. Ai cũng biết, sau lần đó. Anh Hà chưa từng gặp mặt riêng chị ấy. Mọi người tái mào, tái mặt.  Nhưng vì danh dự gia đình. Không muốn cái gia đình nề nếp, gia phong và có phần danh giá này lại trở thành chuyện đàm tếu cuả thiên hạ. Họ đành ngậm bồ hòn làm ngọt. Cả nhà cũng biết đã mắc lỗi lớn với cuộc đời anh Hà và chị Hương. …

Xuất chúng

CHUYỆN TÌNH NGƯỜI LÍNH BIỂN
Chương X: Tài năng xuất chúng của anh lính đảo
                     Nhiều bệnh nhân nặng được đưa vào đất liền cứu chữa bằng máy bay nhưng vẫn bị chết. Bệnh nhân nghèo, hay nặng hơn không đưa đi được nằm chờ chết trên đảo lại được anh cứu sống bằng những thiết bị y tế đơn sơ. Anh trở thành vị anh hùng cứu tinh trên đảo.

Lắng đọng

CHUYỆN TÌNH CHÀNG LÍNH BIỂN
Chương XI:  Tài năng được thăng hoa, lỗi buồn lắng đọng lại
                            Từ chỗ yêu đảo nhiều đến thế, anh Hà trở lên ghét đảo. Họ cũng như cha và anh của anh mà thôi.  Chỉ nhìn thấy công danh lợi lộc, và con đường hoạn lộ phía trước. Họ không hiểu anh , không nhìn ra giá trị đích thực của tình yêu mà mỗi người cần phải có. Chỉ tình yêu mới tạo lên sức mạnh. Chỉ tình yêu mới làm người ta hạnh phúc. Trước đây, anh yêu đảo và muốn sống chết cùng biển đảo. Bây giờ, anh không bao giờ muốn nghe và nhắc về đảo nữa. Ai nhắc đến tên vị chỉ huy mà anh từng tôn kính, anh nổi cáu lập tức!

Đảo đá

CHUYỆN TÌNH CHÀNG LÍNH BIỂN
Chương XII: Huyền thoại sống trên đảo đá
                     Nói về nơi đảo xa, tuy chưa một lần quay lại đảo. Anh cũng từ chối mọi thông tin liên lạc với mọi người trên đảo. Vì chính họ đà từ chối anh trước. Nhưng tại nơi đảo xa đầy nắng và gió ấy. Anh vẫn và mãi mãi được coi như một vị anh hùng. Một biểu tượng cho lòng dũng cảm, sự cống hiến và hi sinh cho đất nước. Các câu chuyện về bác sĩ quân y Lê Hà được kể đi kể lại nhiều lần trong chương trình giáo dục tân binh, và trong các buổi sinh hoạt văn nghệ. Được truyền tụng trong nhân dân trên đảo như những câu chuyện cổ tích giữa thời hiện đại. 

Người lính

CHUYỆN TÌNH CHÀNG LÍNH BIỂN
Chương XIII: Tình yêu bất diệt trong trái tim người lính
                     Hàng đêm anh Hà vẫn ngủ với cái áo len chị Hương đan tặng ngày nào . Dù mùa đông rét mướt hay mùa hạ oi ả, anh vẫn ôm kỷ vật của tình yêu đó mỗi khi đi vào giấc ngủ. Giờ nó đã sờn cũ, nhưng với anh nó vẫn là một báu vật thiêng liêng. Những ca mổ nặng, những tình huống nguy nan. Chỉ cần có nó ở bên là anh có thêm muôn vàn sức mạnh. Đó mới là người vợ của anh. Là người bạn đời chung thủy và tin cậy của anh. Còn cô ta, vợ anh. Vẫn đẹp long lanh và đầy quyền quý, nhưng anh chưa một lần động vào!  Có người nói anh bị điên!? Bị dở hơi?!  Bị hâm hấp?! Nhưng anh mặc kệ, anh đã vô cảm với thế giới xung quanh mình từ bao giờ không ai biết. Chỉ biết bác sĩ Lê Hà là người như thế thôi. Nhưng mà không ai trong bệnh viện không kính trọng tài năng suất chúng về y thuật và tinh thần hết lòng cứu chữa bệnh nhân của anh. Họ thì thầm với nhau rằng: Có khi anh là Hoa Đà tái thế?!

Dày vò

CHUYỆN TÌNH CHÀNG LÍNH BIỂN
Chương XIV: Ân hận dày vò
                     Gia đình tôi trải qua nhiều biến cố lớn, tôi mắc bệnh nặng, phải đến chỗ anh chữa trị. Tôi thấy anh tôi nhìn như chiếc lá vàng héo sắp bị rơi rụng. Gương mặt anh đầy những nét vô cảm và vô  vọng. Trông anh già trước cả hai chục tuổi . Tôi biết anh tôi sắp không chịu đựng nổi vì thiếu vắng chị Hương. Tôi quyết tâm phải  khỏi bệnh. Tôi nhất định phải tìm chị Hương về cho anh. Cũng là làm cho lòng tôi thanh thản và thôi ray rứt mỗi khi nghĩ về chị Hương.

Nỗi đau

CHUYỆN TÌNH NGƯỜI LÍNH BIỂN
Chương XV: Tình yêu và nỗi đau
                      Những dịp sinh nhật hay lễ tết. Bác hay nhận được những món quà của người ẩn danh nho nhỏ. Khi thì cái áo cánh trắng. Lúc cái quần xa tanh đen. Khi thì là cái nón mới tinh. Bác rất vui và vô cũng trân trọng những món quà ấy. Lòng bác cứ nghĩ đó là chị Hương, chị ấy vẫn còn sống, cháu bác vẫn sống. Anh Hà sẽ có chỗ dựa nhờ khi về hưu. Rồi bác lại xót xa… Những việc này làm chị vợ anh Hà phát điên. Chị ấy cũng sắm sanh quần áo, mũ nón cho bác nhưng bác chẳng ưng chút nào. Những cái quần tây hay váy vóc lụa là bác vốn không quen dùng. Thế là chị phán một câu xanh rờn: Đúng là đồ nhà quê. Và mỗi lần không vừa lòng cái gì chị lại phán đồ nhà quê! … Cả nhà cũng chán cái chị người thành phố này lắm rồi. Nhưng biết làm sao? Há miệng thì mắc quai. Chị ta đang là vợ của anh Hà, có cưới có treo đàng hoàng. ….

Tìm kiếm

CHUYỆN TÌNH CHÀNG LÍNH BIỂN
Chương XVI: Hành trình tìm kiếm
                     Sức khỏe khá lên, tôi đi tìm chị Hương. Người làng nói chị ấy đi đâu từ hơn chục năm nay. Không ai biết tin tức gì. Tôi không tin con người rất giàu tình cảm ấy lại có thể rời xa người mẹ thân yêu , và người em trai yêu quý hơn chục năm trời. Dù bất cứ lý do gì cũng không thể như thế. Nhất định họ có mối liên hệ với nhau. Sau khi dò la khắp  nơi từ người nông dân đến các người kinh doanh nhỏ ở các chợ búa. Tôi được biết cứ đến thứ sáu hàng tuần, mẹ chị Hương thường hay mua nhiều rau củ quả. Đa phần là đồ ăn khô để ăn dần. Tôi đoán ngay đó có thể là đồ ăn tiếp tế cho chị Hương. Thế là mất hơn một tháng trời mật phục, tôi cũng biết chắc bác ấy âm thầm đem những thứ đồ ăn lỉnh kỉnh đi đâu đó vào các buổi chiều cuối tuần. Khi về bà thường rất vui và chẳng có gì trở trên xe cả.

Bất ngờ

CHUYỆN TÌNH NGƯỜI LÍNH BIỂN
Chương XVII: Sự thật bất ngờ
                     Theo sự hướng dẫn của người đàn bà phúc hậu, tôi tìm được nhà chị Hương. Thấy dáng chị đang kẻ vẽ để cắt may. Tôi đang định chạy ào vào nhà chào chị, thì mẹ chị vừa chút túi khoai tây cho chị vào góc nhà đi ra. Bà tát bốp vào khuân mặt vẫn còn rất xinh đẹp của chị tôi một cái. Tôi sững lại, vội chui tọt vào vườn quan sắt tình hình. Chẳng biết chuyện gì đang diễn ra trong đó nữa. Căn nhà chị ở nhỏ xíu, trống hoác và chẳng có đồ vật gì quý giá, nhưng rất sạch sẽ và tinh tươm.Tôi thấy bà chỉ mặt chị Phương nói giọng đầy hờn giận. Vì mày mà tao phải trốn chui, chốn lủi và thành con tù, con tội, xấu hổ không dám ngẩng mặt nhìn ai. Tao đã bảo mày, đã như thế thì đừng có đẻ ra hai thằng đó rồi mà. Bây giờ thì một nách hai con giữa đồng không mông quạnh thế này. Thế có khổ cho thân tôi không?...

Kết quả

CHUYỆN TÌNH NGƯỜI LÍNH BIỂN
Chương XVIII: Báo cáo kết quả tìm kiếm tình yêu
                     Biết được điều này, tôi thương chị Hương lắm. Tôi gọi ngay điện về cho bác gái. Nói chị Hương đã sinh cho anh Hà hai đứa con trai đẹp như tranh vẽ.  Giống anh Hà như đúc. Hai đứa rất ngoan và học giỏi. Không hề thù hận gia đình bên nội. Còn chị Hương giờ đã là một cô giáo. Năm nào cũng đi thi giáo viên dậy giỏi. Chị vẫn sống độc thân và vẫn một lòng yêu anh Hà. Ý cháu là anh Hà vẫn là người đàn ông duy nhất trong cuộc đời chị….! Bác gái mắng yêu tôi, ơ hay cái con này! Con trai anh Hà thì phải đẹp và giỏi rồi, thế mà phải nói… Bác vồn vã, hỏi thăm địa chỉ để đến thăm chúng nó, rồi còn đưa chúng về nhận tổ quy tông. Và bác sẽ cầu xin chị Hương tha thứ!... Nó muốn gì bà cũng sẽ cho ! Bác lại xúc động và xót xa ân hận khi nghĩ đến việc đã đối xử tệ hại với chị Hương năm xưa.

Ngọt

CHUYỆN TÌNH NGƯỜI LÍNH BIỂN
Chương XIX: Sự bù đắp ngọt ngào
                     Có bao nhiêu gà trong nhà Bác Hoan, bác gái tôi mua hết. Không trở được hết lên một chuyến, bác thuê xe và nhờ thêm người trở lên. Rồi bác và bác Hoan tức tưởi đến chỗ nhà chị Hương  ngay, bác sợ chị trốn mất, mang theo cháu nội bác. Bác mong gặp mặt hai đứa cháu nội. Bác đang lo cho con trai sau này không có người hương khói. Giờ thì cầu được ước có. Bác mừng vui khôn tả. Bác cũng rất thương hai cháu nội, mong sớm bù đắp cho chúng nó được giờ phút nào hay giờ phút ấy. Giờ thì bác rất yêu quý, cảm phục và biết ơn chị Hương.

Thiêng liêng

CHUYỆN TÌNH NGƯỜI LÍNH BIỂN
Chương XX: Tình phụ tử thiêng liêng
                     Rồi anh xin bệnh viện cho một đội về khám chữa bệnh miễn phí cho nhân dân, nơi chị Hương sinh sống và công tác. Địa điểm được đặt ở trường của  hai con trai anh. Hai đứa bé nằm trong một đội được nhà trường cử chăm lo việc nước lôi và hướng dẫn bệnh nhân. Tận mắt chứng kiến người cha tài giỏi, nhân từ và bác ái của mình. Trong lòng  chúng rất yêu thương và tự hào nhưng vẫn còn hờn giận. Tại sao bố lại bỏ rơi mẹ chúng ? Lại còn đi lấy một cô gái giầu có làm vợ? ... Chúng vẫn cự tuyệt việc nhận cha! …

Nghĩa nặng

CHUYỆN TÌNH NGƯỜI LÍNH BIỂN
Chương XXI: Tình sâu nghĩa nặng
                     Mẹ chị Hương bảo anh Hà không cần hỗ trợ tiền ăn học cho em trai chị Hương nữa. Thì ra người vô danh, hàng tháng vẫn gửi tiền sinh hoạt phí cho em trai chị Hương là anh Hà. Không tìm được chị Hương, Anh thay chị chăm sóc em trai chị. Ngày xưa chị ấy cũng đã nghỉ học giữa chừng. Đi làm kiếm tiền giúp mẹ lo cho cậu ấy ăn học. Bố chị Hương đã mất, mẹ chị Hương thì chịu nhiều di chứng từ chiến trường nên sức khỏe yếu. Mất hết giấy tờ, không được hưởng chế độ đãi ngộ của nhà nước. Cuộc sống ở cái làng quê nghèo nàn ấy chỉ dựa vào sức lao động trên đồng ruộng. Chả trách vì thế nhà chị Hương rất nghèo. Giờ chị Hương vì chuyện với anh mà bỏ làng đi biệt tích. Anh thay chị chu cấp tiền ăn học cho em trai chị ấy là chuyện đương nhiên.

Đội

CHUYỆN TÌNH CHÀNG LÍNH BIỂN
Chương XXII: Nghĩa tình đồng đội
                      Em trai chị Hương học rất giỏi. Ước mơ duy nhất là được tiếp bước cha anh. Trở thành chiến sĩ quân đội nhân dân, phục vụ đất nước. Mẹ chị ủng hộ ước mơ của cậu con trai. Dù biết đó là con đường đi không bằng phẳng với con trai bà. Vì bà hiện giờ đã mang tội mạo nhận cán bộ cách mạng, … có tiền án, lý lịch không trong sạch. Nhưng bà vẫn động viên con theo đảng, theo nhà nước. Đất nước này còn rất nhiều những con người anh dũng chỉ biết hi hinh vì đất nước. Không  thể vì một tên chủ tịch xã tiểu nhân, bỉ ổi mà làm bà mất đi niềm tin với đảng, với chính quyền cách mạng.

Đội

CHUYỆN TÌNH CHÀNG LÍNH BIỂN
Chương XXII: Nghĩa tình đồng đội
                      Em trai chị Hương học rất giỏi. Ước mơ duy nhất là được tiếp bước cha anh. Trở thành chiến sĩ quân đội nhân dân, phục vụ đất nước. Mẹ chị ủng hộ ước mơ của cậu con trai. Dù biết đó là con đường đi không bằng phẳng với con trai bà. Vì bà hiện giờ đã mang tội mạo nhận cán bộ cách mạng, … có tiền án, lý lịch không trong sạch. Nhưng bà vẫn động viên con theo đảng, theo nhà nước. Đất nước này còn rất nhiều những con người anh dũng chỉ biết hi hinh vì đất nước. Không  thể vì một tên chủ tịch xã tiểu nhân, bỉ ổi mà làm bà mất đi niềm tin với đảng, với chính quyền cách mạng.

Đội

CHUYỆN TÌNH CHÀNG LÍNH BIỂN
Chương XXII: Nghĩa tình đồng đội
                      Em trai chị Hương học rất giỏi. Ước mơ duy nhất là được tiếp bước cha anh. Trở thành chiến sĩ quân đội nhân dân, phục vụ đất nước. Mẹ chị ủng hộ ước mơ của cậu con trai. Dù biết đó là con đường đi không bằng phẳng với con trai bà. Vì bà hiện giờ đã mang tội mạo nhận cán bộ cách mạng, … có tiền án, lý lịch không trong sạch. Nhưng bà vẫn động viên con theo đảng, theo nhà nước. Đất nước này còn rất nhiều những con người anh dũng chỉ biết hi hinh vì đất nước. Không  thể vì một tên chủ tịch xã tiểu nhân, bỉ ổi mà làm bà mất đi niềm tin với đảng, với chính quyền cách mạng.

Đội

CHUYỆN TÌNH CHÀNG LÍNH BIỂN
Chương XXII: Nghĩa tình đồng đội
                      Em trai chị Hương học rất giỏi. Ước mơ duy nhất là được tiếp bước cha anh. Trở thành chiến sĩ quân đội nhân dân, phục vụ đất nước. Mẹ chị ủng hộ ước mơ của cậu con trai. Dù biết đó là con đường đi không bằng phẳng với con trai bà. Vì bà hiện giờ đã mang tội mạo nhận cán bộ cách mạng, … có tiền án, lý lịch không trong sạch. Nhưng bà vẫn động viên con theo đảng, theo nhà nước. Đất nước này còn rất nhiều những con người anh dũng chỉ biết hi hinh vì đất nước. Không  thể vì một tên chủ tịch xã tiểu nhân, bỉ ổi mà làm bà mất đi niềm tin với đảng, với chính quyền cách mạng.

Chiến sĩ

CHUYỆN TÌNH NGƯỜI LÍNH BIỂN
Chương XXIII: Tấm lòng người chiến sĩ
                     Tại bệnh viện, anh tôi được đề bạt lên chức giám đốc bệnh viện. Anh không đồng ý vì muốn dành nhiều thời gian hơn cho ba mẹ con chị Hương. Nhưng vì anh đã rất nhiều lần từ chối việc làm trưởng khoa của bệnh viện. Cũng vì muốn có thêm thời gian đi tìm chị Hương. Và anh muốn được làm ở nơi nguy hiểm và vất vả nhất của bệnh viện. Mọi người có gia đình, người thân. Còn anh, anh chẳng có gì cả. Chỉ là trái tim cô đơn trong căn phòng lạnh giá. Nỗi nhớ, nỗi đau vẫn quằn quại trong tim anh hàng đêm. Nếu không may anh không cứu sống được một bệnh nhân nào đó. Người nhà bệnh nhân giận quá đánh chết anh?  Anh cũng cam lòng. Nếu anh mắc sai lầm trong cấp cứu, làm bệnh nhân bị chết. Anh sẽ mang tội. Anh xin chịu hết. … Bị như thế, với anh lại là sự giải thoát. Vì anh là người có tội. Anh đã làm khổ chị

Ác

CHUYỆN TÌNH CHÀNG LÍNH BIỂN
Chương XXIV: Kẻ ác vẫn là kẻ ác
                     Trong lòng tôi lại nảy sinh một lỗi lo, nếu anh trở thành giám đốc bệnh viện. Chỉ sợ chị vợ anh lại tham cái danh hão mà không chịu ly dị anh thì rắc rối. Ngày xưa, chị ấy từng ham làm vợ một bác sĩ quân y tốt nghiệp thủ khoa. Mà đã bất chấp đạo lý, cài bẫy cướp đi người yêu của bạn thân mình. Hủy diệt cả tâm hồn và một quãng đời tươi đẹp của anh Hà và Chị Hương. Chị ấy cũng hứng chịu hậu quả về một cuộc hôn nhân có danh mà không có thực. Tuổi xuân vùn vụt trôi qua. Chính chị cũng tự biến mình thành một nạn nhân. Chị cũng đang khát khao có một tình yêu đích thực cho cuộc đời mình. Nhưng mà giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Tôi không nghĩ chị ấy sẽ dễ dàng buông tha anh Hà như lời chị ấy tuyên bố. Nghĩ đến chuyện này tôi lo lắm. Ngày xưa hai anh chị ấy yêu nhau nhiều đến vậy. Thế mà chị ấy đã tách được họ ra. Trở thành vợ hợp pháp của anh….

Hương

CHUYỆN TÌNH CHÀNG LÍNH BIỂN
Chương XXV: Phía gia đình chồng chị Hương
                     Còn về phía nhà chồng chị Hương, dù rất yêu thương chị Hương nhưng họ cũng đành khuyên con trai mình ly dị. Bắt anh đi lấy vợ khác để sinh con nối dõi. Họ nhận chị Hương làm con nuôi, nhận con chị ấy là cháu nuôi. Thật ra, chị Hương chưa một ngày làm con dâu họ đúng nghĩa. Chị chỉ là  một người con nuôi, em nuôi trong gia đình họ mà thôi.

Vung ấy

CHUYỆN TÌNH CHÀNG LÍNH BIỂN
Chương XXVI: Nồi nào vung ấy
                     Nhưng tôi đã không để điều đó xẩy ra. Tại tôi có chút khả năng. Tại chị Hương là của Anh Hà tôi. Chỉ là của mình anh tôi thôi. Còn hạnh phúc của hai đứa trẻ nữa. Nhất định tôi không thể để anh Điểm là vật cản trở cuối cùng cho hạnh phúc của chị ấy. Dù giờ chị ấy đang mang nặng hàm ơn với anh. Vì anh đã chấp nhận và cưu mang ba mẹ con chị ấy trong lúc khốn khó nhất. Nhưng mà ơn nghĩa thì không thể đổi trả bằng tình yêu được. Hơn nữa anh tôi đã nhận trách nhiệm việc đền ơn anh Điểm. Mà anh Điểm đâu có thiệt thòi gì? Suốt bao năm dài anh đi công tác biền biệt nơi tỉnh xa. Một mình chị chăm sóc, chạy chữa thuốc thang cho cả bố và mẹ anh. Việc ấy cả làng anh đều biết và nức nở tiếng khen. Chị Hương vẫn vất vả tự mình làm việc để có tiền nuôi con nhỏ và đi học lại. Chị không hề lợi dụng anh. Anh không có quyền lấy đi hạnh phúc của cuộc đời chị ấy.

Hồi sinh

CHUYỆN TÌNH NGƯỜI LÍNH BIỂN
Chương XXVII: Hạnh phúc được hồi sinh
                     Từ đó sớm tối, ngoài thời gian lo cho công việc. Anh Hà, chị Hương cứ xoắn lấy nhau và cùng nhau chăm sóc hai đứa nhỏ. Chị đang bận học tiếp Thạc sỹ ở Hà Nội, anh bận nâng cao trình độ quản lý để đảm nhận tốt vị trí công tác mới. Họ lại yêu nhau như ngày xưa!

Hà Giang


            Hang Phương Thiện một thắng cảnh tuyệt vời mà thiên nhiên đã ban tặng cho huyện Vị Xuyên, tỉnh Hà Giang.  Nằm cách thị xã Hà Giang 7km về phía Nam, đây là nơi có nhiều phong cảnh đẹp tự nhiên rất hấp dẫn như hang Dơi, hang Lăng Cô, hang Phương Thiện.  Hang Phương Thiện là sự kết hợp hài hòa, độc đáo giữa khung cảnh thiên nhiên hùng vĩ, thơ mộng bên ngoài và sự huyền ảo, kỳ bí bên trong.

Phát triển

                 Huyện Vị Xuyên, Tỉnh Hà Giang là một huyện thuộc vùng cao nhưng có rất nhiều tiềm năng phát triển kinh tế, xã hội. Huyện nằm ở trung tâm tỉnh Hà Giang, phía bắc giáp huyện Quảng Bạ,  phía tây giáp tỉnh Vân Nam của nước Trung Quốc và huyện Hoàng Sư Phì. Phía nam giáp huyện Bắc Quang,  phía đông là thành phố Hà Giang và huyện Na Hang thuộc tỉnh Tuyên Quang. 

Ngũ sắc

              Khi nghĩ về Hà Giang, mảnh đất địa đầu thiêng liêng của tổ quốc. Người ta nghĩ ngay đến những phong cảnh núi non hùng vĩ, nhớ đến những con đường trập trùng uốn lượn. Hà Giang đã đi vào lòng người với vẻ đẹp của một cao nguyên đá hoang sơ, nguyên thủy mà rất oai hùng, tráng lệ, những phiên chợ tình nhộn nhịp, đầy màu sắc hay khung cảnh nên thơ trữ tình của những đồi hoa mơ, hoa mận. Còn với tôi, khi nghĩ đến Hà Giang tôi lại nhớ đến xôi ngũ sắc mà tôi từng được ăn khi còn ngồi trên ghế của giảng đường đại học.

             Bên ngoài cửa sổ nhà tôi có một cây trứng gà. Mỗi lần phóng tầm mắt qua khung cửa sổ nhỏ tôi lại có những cảm giác bồi hồi khó tả khi nhìn ngắm cây trứng gà của mình. Nhớ khi còn nhỏ, trong sách tập đọc lớp một của mình có chị Võ Thị Sáu anh hùng, tên tuổi của chị gắn liền với một loại cây thiêng, cây lê –ki – ma. Tôi đã hỏi bà, hỏi mẹ về loài cây trong bài hát về chị Võ Thị Sáu anh hùng đã hiên ngang bất khuất hi sinh khi mới mười sáu tuổi này. Mẹ cười lớn và xoa đầu tôi nói: quả lê – ki – ma chính là quả chứng gà con hay ăn và lần nào cũng làm nhoe nhoét ra tay chân, mặt mũi đấy chứ còn quả gì nữa. Trong miền nam họ gọi quả chứng gà là quả lê – ki – ma. Việc ấy cũng giống như họ gọi quả na là quả mãng cầu, quả dứa là trái thơm, … vậy thôi. Kể từ đó tôi có niềm hứng khởi đặc biệt về loài cây này.

             Bên ngoài cửa sổ nhà tôi có một cây trứng gà. Mỗi lần phóng tầm mắt qua khung cửa sổ nhỏ tôi lại có những cảm giác bồi hồi khó tả khi nhìn ngắm cây trứng gà của mình. Nhớ khi còn nhỏ, trong sách tập đọc lớp một của mình có chị Võ Thị Sáu anh hùng, tên tuổi của chị gắn liền với một loại cây thiêng, cây lê –ki – ma. Tôi đã hỏi bà, hỏi mẹ về loài cây trong bài hát về chị Võ Thị Sáu anh hùng đã hiên ngang bất khuất hi sinh khi mới mười sáu tuổi này. Mẹ cười lớn và xoa đầu tôi nói: quả lê – ki – ma chính là quả chứng gà con hay ăn và lần nào cũng làm nhoe nhoét ra tay chân, mặt mũi đấy chứ còn quả gì nữa. Trong miền nam họ gọi quả chứng gà là quả lê – ki – ma. Việc ấy cũng giống như họ gọi quả na là quả mãng cầu, quả dứa là trái thơm, … vậy thôi. Kể từ đó tôi có niềm hứng khởi đặc biệt về loài cây này.

Tình đầu

           Mùa hạ đang ạt ào trôi qua. Vậy là cô đã tốt nghiệp đại học cũng đã năm năm rồi. Vẫn độc thân vui vẻ. Khi nghĩ về thời sinh viên, cô không khỏi tiếc nuối về một tình yêu không thành. Để lại trong cô những dư vị nhẹ nhàng, ngọt ngào mà cũng không kém phần cay đắng xót xa.