Nó trượt tốt nghiệp phổ thông. Để bảo vệ danh dự của gia đình mình. Nó bị buộc phải vào học hệ cơ sở của một trường trung cấp trong thị xã. Nó rất ghét bọn học sinh đầu thừa, đuôi thẹo trong lớp. Dù giờ đây, chính nó cũng là một con bé chẳng ra gì. Bình thường nó vẫn rát cố gắng đối xử tử tế với đám học sinh này. Nhưng bọn chúng rất hay làm nó phát điên. Và nó hay đánh nhau với chúng. Buồn bực quá, nó lúc nào cũng chỉ muốn nghỉ học và ở nhà ôn thi lại.
Bố nó thì muốn nó học ở đây, để bố con có dịp gần nhau hơn. Bố hứa sẽ dành hết mọi điều kiện tốt nhất cho nó, chiều theo mọi ý thích ngông cuồng của nó. Chỉ cần nó học ở đây. Vì chẳng gì bố nó cũng là hiệu trưởng của ngôi trường này. Không nhẽ con gái duy nhất của vị hiểu trưởng trẻ đầy tài năng lại không có nổi một mảnh bằng trung cấp!?
Thế là nó mặc sức chơi đùa, phá phách. Đứa nào làm nó giận nó đánh đứa đó mà không một ai dám nói nó nửa lời. Nó sống như một nữ hoàng nhỏ trong trường học. Nó không thích cô giáo nào, người đó lập tức bị chuyển lớp, cô giáo khác sẽ thay thế. Không ưa đứa học sinh nào. Đứa đó bị đuổi học bằng cách này hay cách khác. Tuy vậy nó luôn lỗ lực cố gắng học hỏi mỗi ngày, mong mình tiến bộ và tốt đẹp hơn. Nó cũng sống rất chân thành với mọi người. Vì thế mọi người dần dần nể sợ nó chứ không ghét nó.
Cùng bàn với nó có Hà, cậu bé lùn tịt, đen chũi và gầy qoắt sà lai. Cậu ta còn thường làm nó cười ha hả vì bộ răng xún đen sì và những câu phát ngôn gây sốc bất hủ của mình. Tuy vậy cậu ấy không hay đùa chơi, chọc nghịch nó như những cậu bạn khác trên lớp. Mà cậu ấy chỉ hay nhìn nó nén nén và cười trêu cùng mọi người. Ngồi cùng bàn nhau lâu, nó dần chú ý đến ưu điểm của cậu bé này. Thay vì chỉ thích đào sâu vào các khuyết điểm của cậu ấy và mọi người trong lớp. Ngoài bộ dạng bẩn thỉu, nhôm nhếch, người ngợm xấu xí, tanh hôi cậu bé này rất nhanh nhẹn, đầu óc linh lợi. Thỉnh thoảng nó thấy cậu ta cư xử với nó như một người anh trai đầy bao dung và trách nhiệm. Nó cũng dần thấy quý mến cậu ta cũng như tất cả mọi người trong lớp.
Ngày ra trường, nó học tiếp đại học. Các bạn ở lớp người về quê, người đi làm tứ tán khắp nơi. Một lần tại sân trường nó tình cờ gặp lại Hà và một cậu bạn cùng bàn nữa. Khỏi phải nói, nó rất vui. Mấy người bạn cũ quen đùa chơi, đấm đánh, trêu trọc nhau lâu ngày gặp lại có biết bao nhiêu chuyện để nói. Nó hỏi thăm về cuộc sống hiện tại của Hà. Cậu bé trầm ngâm, mắt mở to đầy cảm xúc rồi bằng giọng trầm buồn cậu bé kể cho nó nghe chuyện về gia đình mình.
Bố mẹ cậu bé đã qua đời từ khi cậu bé học lớp bẩy. Từ đó, hàng ngày ngoài việc đi học, cậu bé phải đi làm đồng và phụ vữa cho người ta. Lúc không có việc, cậu bé lại sách giỏ đi bắt cua, cá trên khắp các cánh đồng quê. Cuộc sống nghèo đói, cực khổ nhưng em nhận thấy chỉ có đi học mới giúp em thoát ra khỏi cảnh sống hiện tại. Thế là dù cuộc sống khó khăn đến đâu, em cũng không để mình và em gái phải nghỉ học. Đấy cũng là lý do nhiều khi đến lớp mà cậu ấy người đầy mùi tanh hôi của cá. Và cậu ấy không bao giờ dám trêu trọc nó. Sợ làm nó giận thì sẽ bị bố nó đuổi học hoặc làm hại! …
Giờ ra trường về quê chẳng biết làm gì. Em lại chỉ biết làm nông nghiệp và bắt cá như xưa nuôi cô em gái cũng đang còn đi học. Đồng ruộng giờ ít cua cá hơn. Em phải vất vả hơn xưa rất nhiều. Nếu chiều nào em không bắt được cua, cá. Thì hôm sau cả hai anh em sẽ bị đói. Nó hỏi sao chiều nay em không đi bắt cá? Nó nói gặp lại chị và thằng Mạnh em vui quá. Với lại chiều qua em đã cố gắng bắt nhiều hơn để dành thêm một chút cho hôm nay rồi. Lòng nó chợt trào lên những cảm xúc xót xa về những ngày hôm qua. Nó quyết định sẽ tìm cách giúp thằng Hà có việc làm. Nó bảo thằng Hà để lại số điện thoại liên lạc, nó sẽ cố gắng giúp nó tìm việc, làm thằng bé ấy lại ôm bụng cười như lắc lẻ. Chắc thằng Hà nghĩ nó đang nói đùa! Thằng Hà đâu biết nó giờ trở lên rất bản lĩnh và giàu lòng nghĩa nghiệp. Thành công trên sự nghiệp làm nó sống đẹp hơn với mọi người rất nhiều.
Nó gọi điện cho chú Cung, người doanh nhân nó quen biết nhờ việc đi làm thêm kế toán ở công ty của chú. Chú ấy cũng mồ côi cha mẹ từ nhỏ. Cả tuổi thơ của chú ấy cũng đi bắt tôm, cua, cá, ốc trên những cánh đồng quê. Giờ chú ấy đã trở lên vô cùng giàu có và nổi tiếng. Chú ấy đang mời nó về làm kế toán cho công ty của chú ý, nhưng nó từ chối vì công ty của chú ấy ở xa nơi nó học. Chú Cung nghe nó kể về hoàn cảnh của thằng Hà thì xúc động lắm. Với lại công việc kế toán của một công ty chuyên về vận tải và xây dựng thì kế toán là con trai tốt hơn. Chú ấy đồng ý sẽ ứng lương một tháng trước cho thằng Hà lo cho cuộc sống theo lời nó đề nghị, nếu chú ấy đồng ý nhận nó. Và khoảng 1 tiếng sau chú ấy sẽ rẽ qua trường gặp thằng Hà. Chú không muốn nó phải chờ đợi và hi vọng cho thêm khổ. Nếu thằng Hà đúng là thằng bắt cá ở quê như nó miêu tả thì chú ấy sẽ nhận nó vào làm ngay. Chú ấy còn nói, chỉ cần nhìn tay của thằng Hà là chú ấy biết ngay nó đã nói thật hay nói dối chú ấy.
Nó mừng quýnh! Quay ra ngó thằng Hà, thấy nó đang co giò định chạy về. Nó vội túm áo thằng Hà giữ lại. Thằng Hà quay qua mếu máo nói với nó: Chị biết giờ này là giờ gì của em rồi? Bây giờ mà không ra đồng kịp, ngày mai hai an hem sẽ bị đói. Hôm nay vì gặp chị em đã đi muộn hơn mọi ngày rất nhiều rồi! … Nó nghẹn ngào nói trong nước mắt … không phải … em ở lại thêm chút đi. Khoảng 1 tiếng nữa chú Cung sẽ qua đây gặp và phỏng vấn em. Nếu chú ấy nhận em làm kế toán, chú ấy sẽ ứng trước cho em một tháng lương. Lương thử việc chỉ là 1 triệu, lương chính thì phụ thuộc vào năng lực em biểu hiện ra sao trong thời gian thử việc. Thằng Hà mừng quýnh, nhưng nó vẫn lăn tăn. Nó vừa cười vừa khóc hỏi lại nó: Chị có đang đùa em không thế? Nó nhìn thằng Hà đầy xúc động, nó nói: ai mà lỡ đùa giỡn một người như em? Làm như thế thì tội lớn lắm. Nó bảo thằng Hà chỉnh trang lại quần áo cho nó tươm tất hơn. Dù sao đây cũng là một cuộc phỏng vấn với một ông chủ lớn. Dù tuổi thơ của chú ấy cũng giống như Hà. Nhưng chú ấy đã rất thành công, em cần hết sức tôn trọng. Làm việc cho chú ấy, em cố gắng giúp đỡ chú ấy, chú ấy sẽ không để em thiệt đâu.
Chú Cung đang bấm còi xe bip bip ngoài cổng trường. Nó vui quá, chú ấy bảo nó đợi 1 tiếng mà mới 15 phút sau chú ấy đã xuất hiện ở cổng trường. Chắc chú ấy quá tò mò về một thằng bé đáng thương giống hệt hoàn cảnh của chú ấy khi còn nhỏ. Nó chỉ chiếc ô tô màu trắng rất sang trọng ngoài cổng và nói: đó là xe ô tô của chú Cung. Nhìn người đàn ông to béo sang trọng đang vẫy hai chị em làm thằng Hà co rúm, sợ hãi. Nó nhìn bộ quần áo cũ mèm, nhăn nhúm của mình một cách rất tự ti. Nó động viên, em đừng sợ, chú Cung nhìn vậy nhưng là người rất hiền lành và tốt bụng. Em ran gay đi cả chú ấy đợi lâu sẽ nổi cáu. Thằng Hà rụt rè đi ra chỗ xe ô tô của người đàn ông sang trọng. Có lẽ đó là cuộc phỏng vấn tuyển dụng kế toán kỳ lạ nhất hành tinh. Chú Cung chỉ bảo thằng Hà giơ hai bàn tay cho chú ấy xem, lật lên, lật xuống và bảo nó kéo chiếc quần nhăn nhúm cho chú ấy xem chân. Rồi chú ấy xúc động đến ứa đầy nước mắt trên mặt. Không nói môt lời nào, chú ấy mở ví đưa cho thằng Hà 1,5 triệu khiến thằng bé cứ ngây ra vì hạnh phúc. Thằng Hà tưởng rằng nó đang nằm mơ.
Nó vội hỏi chú Cung ngày giờ, địa điểm làm việc của thằng Hà. Chú cung gạt nước mắt đưa cho thằng Hà một cái cacvirit nói sáng mai, 8h đến trụ sở công ty nhận việc. Hai dòng nước mắt của chú Cung lại tuôn rơi, chú ấy lái xe đi ngay không để nó thấy chú ấy bi lụy hơn nữa. Nhưng qua thái độ của chú ấy, nó biết cuộc sống thực tế của thằng Hà chắc còn cơ cực hơn những gì nó đã kể rất nhiều. Và chú ấy cũng đang bị xúc động nghẹn ngào khi nghĩ về tuổi thơ cơ cực, khốn khó của mình.
Thằng Hà nhảy tưng tưng vì sung sướng. Mắt nó sáng như sao, khuân mặt rạng ngời, nụ cười hạnh phúc. Có lẽ lần đầu tiên trong đời nó có nhiều tiền trong tay như thế. Thằng Hà nói cám ơn nó và vội phóng đi, nó vội gọi lại nói: ơ hay em đã có tiền, công việc còn đi đâu mà vội thế? Ở lại đây chơi với tụi chị một lúc nữa đi? Thằng Hà ngoái cổ, miệng vẫn cười tươi nói với nó như với một cô em gái nhỏ: Đi bắt cá chứ còn đi đâu? Không ra nhanh là thằng khác bắt mất hết! Nó chạy vèo đi như một cơn gió! Cái thằng thật lạ! Ham kiếm tiền vậy chắc sau này sẽ giàu to như chú Cung cho mà xem! Lòng nó thấy vui lạ, cảm ơn chú Cung đã giúp bạn nó, một thằng bé khốn khó tội nghiệp! Xưa nay, đồng mệnh tương sinh, chắc thằng Hà sẽ giúp chú Cung được nhiều việc.
Tác giả: Phạm Thị Hợi
Xem thêm các bài viết
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét