CHUYỆN TÌNH NGƯỜI LÍNH BIỂN
Chương VIII: Cuộc chiến sinh tồn
Bạn anh Hà, là anh Đông được anh nhờ cầm tiền vả lo giúp việc đi trốn của hai người. Thấy đám cưới diễn ra bình thường. Thế là anh đã ung dung ra nước ngoài sinh sống đem theo hết tiền bạc của cả Hà và chị Hương. Vì anh ấy cũng đang rất cần số tiền ấy để mưu sinh nơi đất khách quê người…. Anh Hà không còn một đồng xu dính túi để đi tìm chị Hương. Anh cũng không biết phải đối mặt và giải thích với chị Hương thế nào? Trong con mắt của những người dân quê nghèo ấy, anh Hà đã là người có vợ, có con. Chắc chị Hương đã giận anh Hà và đau khổ nhiều lắm. Không biết chị ấy đã sống những năm tháng cơ cực ấy thế nào? Với một cái bàothai đôi đang lớn dần trong bụng, không đồng xu dính túi, không chỗ dựa. Thật cơ cực cho chị ấy quá! …
Sau khi lặng lẽ rời khỏi nhà, không tìm gặp được chị Hương, tiền bạc bị mất hết. Anh không còn nhà để về, không còn người thân để nương tựa. Thế là anh viết đơn xin ra đảo Trường Sa công tác một lần nữa. Nơi đó anh có đồng đội. Nơi đó cũng có nhiều nguy hiểm rình rập và nếu anh bị chết vì hiểm nguy nơi biên cương hải đảo của tổ quốc thì cũng tốt. Anh chẳng còn thiết sống nữa!
Không đợi có quyết định chuyển công tác ra Trường Sa. Vì anh biết chắc chắn điều đó sẽ được chấp thuận. Nên anh chui trộm xuống hầm một tầu trở hàng ra đảo Trường Sa. Chịu bao đói khát, cơ cực trong cái hầm tầu trở hàng ấy. Tưởng đến Trường Sa anh được ấm áp trong vòng tay đồng đội. Nhưng không! Đây là đơn vị quân đội. Hàng ngày các chiến sĩ phải đối mặt với biệt kích có thể tấn công bất ngờ. Họ không thể tiếp nhận anh khi chưa có lệnh của cấp trên. Đó là quy định của quân đội. Thế là anh lại lang thang đói khát ở trên quần đảo này. Đồng đội của anh, mỗi lần đi tắm thường vờ bỏ quên lại trên bãi biển cho anh khi thì con dao, lúc thì cái bật lửa. Và nước ngọt không bao giờ thiếu. Anh bắt cả ở biển nướng ăn và sống qua ngày. Lòng anh luôn nhớ về chị Hương. Anh mơ mộng về hạnh phúc của hai người với những đứa con xinh xắn. Rồi anh giật mình chợt nghĩ có thể chị Hương đã có con với anh. Gần đây thấy chị Hương gầy đi và xanh quá, lại hay đòi ăn đồ chua…. Thế là anh phải sống, phải sinh tồn trên cái đảo đá này. Anh nhất định phải tìm lại được chị Hương! Xin chị ấy tha lỗi. …
Ngày tháng trôi đi, điều kiện sống của anh ngày càng khó khăn hơn. Những đồng đội âm thầm bỏ lại nước ngọt, đồ ăn … trên bãi biển cho anh đã vi phạm quy định trong quân đội. Và đều bị xử lý kỷ luật nghiêm khắc để đảm bảo không được phép tái phạm. Anh thương đồng đội của anh vô cùng. Họ vì anh mà cam chịu những hình phạt nặng nề.
Một mặt sợ tính mạng đồng đội bị đe dọa, một mặt mùa bão biển đang đến gần. Anh cần một chỗ trú ẩn an toàn. Cần một điều kiện dinh dưỡng tốt hơn để tiếp tục sống. Thế là một mình anh lập phương án tấn công một hòn đảo đang bị quân địch chiếm đóng của quân ta đã lâu. Hòn đảo nhỏ, dễ phòng thủ, khó tấn công. Quân địch chỉ bố trí một tiểu đội 12 người canh phòng.
Anh giả làm ngư dân trôi dạt trên biển. Trong người chỉ dấu một lưỡi dao mổ. Lính địch đưa anh vào, anh không nói gì cả. Vì biết tiếng thổ ngữ của họ nên anh có thể gật và lắc đầu theo câu hỏi của họ. Họ đã tin và mắc lừa anh. Và vì sự sinh tồn, một mình anh đã giải quyết cả đám lính ấy. Ban đầu anh hạ độc vào thức ăn. Chết bẩy tên. Sau anh tấn công bằng dao mổ từ nhà vệ sinh chết ba tên. Hai tên còn lại anh phải chiến đấu sinh tử một mất một còn với chúng. Tuy cuối cùng dành chiến thắng. Nhưng anh cũng bị thương nặng. Điều làm anh đau lòng và day dứt suốt những năm tháng về sau của cuộc đời hơn là vết thương ở trong tâm hồn anh. Anh là bác sĩ, ước mơ của anh là dùng dao mổ cứu người. Vậy mà anh đã dùng chúng để giết người! Cũng là giống máu đỏ, da vàng …. Anh đau xót lắm! Anh đã dùng kiến thức y khoa mà mình có để hạ độc cả đám lính đã tưởng anh chết đuối trên biển và cứu vớt anh. Anh thấy mình chẳng khác những tên Tàu gian ác , phản trắc và thâm độc trong lịch sử. Lòng nhân ái trong anh bị tổn thương sâu sắc. Anh thề trong phần đời còn lại, sẽ chỉ dùng dao để cứu người. Chứ nhất định không làm bất cứ một công việc gì khác như gọt trái cây hay cắt cứa bất cứ một vật gì. Cũng từ đó, dù ăn quả gì, muốn cắt cái gì. Anh không bao giờ dùng dao! Đôi khi anh ghê sợ đôi tay chính mình! Vì thế anh chỉ dùng đôi tay mình để cứu sống mạng người khác.
Tại hòn đảo này, anh lấy vỏ sò và vỏ ốc biển, dựng lên một lâu đài tình ái đẹp tựa cõi bồng lai. Anh tin đến một ngày, anh đưa chị Hương ra đây. Chị ấy thấy đẹp và xúc động quá. Chị ấy sẽ tha thứ cho anh. Và có thể anh và chị ấy sẽ sinh sống ở đây. Nơi biển khơi chỉ có nắng gió và sóng biển dạt dào. Nhưng là nơi anh cảm thấy mình được tự do. Nơi tình yêu của anh chị được thăng hoa….
Quân địch cũng phát hiện ra hòn đảo đó đã bị quân đội Việt Nam chiếm lại. Dù anh đã rất khôn khéo để che dấu điều đó. Nhưng họ không biết trên đảo có bao nhiêu lính của ta để lên phương an tấn công. Sự sống, cái chết của anh lại gần trong gang tấc. Anh buộc phải báo tin cho đồng đội đến tiếp ứng. Vừa hay giấy tờ thuyên chuyển công tác của anh cũng ra tới đảo. Anh lại là bác sĩ quân y, có phòng riêng và được sống trong vòng tay đùm bọc trở che của đồng đội. Anh cũng đã lập chiến công lớn, đồng đội muốn lấy tên anh đặt cho đảo đó. Anh từ chối, anh nghĩ mình có anh hùng gì đâu? Chỉ là để sinh tồn thôi ! Không chiếm được đảo đó, anh không có đủ thức ăn, nước uống và điều kiện sinh hoạt tối thiểu. Anh sẽ chết trước khi gặp lại chị Hương…
Còn nữa ....
Tác giả: Phạm Thị Hợi
Xem thêm các bài viết
>> Chương III: Anh Hà và chị Hương
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét