Một người thân của nó đã ra đi. Một sự ra đi đột ngột và để lại muôn vàn thương tiếc cho những người thân và bạn bè của anh. Anh chẳng thiếu gì so với bạn bè cùng trang lứa. Anh đẹp trai, học giởi, đỗ đạt, gia đình giàu có, và được gần như tất cả mọi người đều yêu quý. Bố mẹ, họ hàng nhà anh đều là người tốt, và có chút danh vị trong xã hội. Hạnh phúc của anh luôn rất ngọt ngào. Nó thuộc về anh ngay từ lúc anh được sinh ra. Vậy mà anh lại thiếu. Thiếu một thứ vô cùng quan trọng mà trong cuộc sống gấp gáp, khó nhọc thường ngày, đôi khi người ta quên mất. Đó chính là dương thọ.
Từ ngàn xưa, người ta luôn cầu ước ba chữ: Phúc, lộc, thọ. Anh đã có hai chữ phúc, lộc ngay từ lúc sinh ra cho đến tận bây giờ. Nhưng ông trời gần như không cho ai hết tất cả mọi thứ bao giờ. Chữ thọ đã đến quá sớm, và tước đoạt đi của anh sự sống khi tuổi mới đôi mươi. Ôi! Chàng sinh viên năm bốn đại học trắng trẻo, hào hoa, phong nhã. Sao anh nằm đó, bất động chỉ sau một đêm yên tĩnh. Để lại bao lỗi tiếc thương vô hạn trong lòng những người thân yêu của anh. Những dòng comen đầy hài hước, vui vẻ của anh vẫn hiện đầy trên facebook. Anh như vẫn hiện hữu trong không gian và thời gian của thế giới này. Những bức ảnh cuối cùng anh chụp trong dịp tết Nguyên Đán 2015 mới đẹp làm sao. Trông ảnh anh, em cứ ngỡ có cậu diễn viên Hàn Quốc nào mới nổi đã sang Việt Nam? Vẻ đẹp ngây thơ, trong sáng và đầy trí tuệ của một cậu bé nổi tiếng thông minh, ngoan hiền đã làm lay động bao trái tim cô gái trẻ? Anh đẹp như một thiên thần nhỏ. Có phải vì thế mà chúa muốn đón nhận anh sớm hơn mọi người? Và có ai ngờ đó là những tấm di ảnh cuối cùng của anh?
Bố mẹ anh là một trong những người nhân đức và hiền hậu nhất mà em từng biết. Thế sao ông trời lỡ để họ phải chịu lỗi đau này? Biết đến bao giờ lòng hai bác mới vợi mất đi đứa con thân yêu. Anh vốn được bố mẹ và họ hàng đặt rất nhiều kỳ vọng từ khi được sinh ra. Bởi anh có tướng tá khôi ngô, tuấn tú hơn người. Ai cũng hi vọng anh sẽ lập lên kỳ tích. Và anh lớn lên khỏe mạnh, thông minh dĩnh ngộ hơn người. Cả họ ai cũng mừng cho hai bác. Vậy mà anh đã vội vã ra đi về cõi Vĩnh Hằng khi tuổi mới đôi mươi. ...
Xin gửi đến anh một vòng hoa trắng. Trái tim anh liệu đã biết yêu? Nhưng với gia tộc, anh vẫn là người chưa có vợ. Anh ra đi mà vẫn giữ nguyên vẻ tinh khiết của tâm hồn, nó in đầy trên nét mặt. Biết tin anh ra đi, lòng em thấy buồn vô tận. Thế là một người họ hàng của mình lại xấu số đoản mạng. Em tiếc anh, tiếc cho hai bác, và tiếc cho những người thân yêu của anh. Sự ra đi của anh khiến em hiểu rằng, cuộc sống này đôi khi rất mong manh. Hôm nay còn vui cười, ngày mai đã ra đi mãi mãi. Hãy cùng nhau trân trọng và sống ý nghĩa từng phút giây đã đi qua! Về nơi ấy, anh hãy bình an anh nhé. Gánh nặng gia đình đã có anh trai anh lo. Mẹ cha anh là những người phúc đức. Họ sẽ được rất nhiều người giúp sức để vượt qua lỗi đau!
Tác giả: Phạm Thị Hợi
Xem thêm các bài viết
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét