Thứ Ba, 28 tháng 6, 2016

Vung ấy

CHUYỆN TÌNH CHÀNG LÍNH BIỂN
Chương XXVI: Nồi nào vung ấy
                     Nhưng tôi đã không để điều đó xẩy ra. Tại tôi có chút khả năng. Tại chị Hương là của Anh Hà tôi. Chỉ là của mình anh tôi thôi. Còn hạnh phúc của hai đứa trẻ nữa. Nhất định tôi không thể để anh Điểm là vật cản trở cuối cùng cho hạnh phúc của chị ấy. Dù giờ chị ấy đang mang nặng hàm ơn với anh. Vì anh đã chấp nhận và cưu mang ba mẹ con chị ấy trong lúc khốn khó nhất. Nhưng mà ơn nghĩa thì không thể đổi trả bằng tình yêu được. Hơn nữa anh tôi đã nhận trách nhiệm việc đền ơn anh Điểm. Mà anh Điểm đâu có thiệt thòi gì? Suốt bao năm dài anh đi công tác biền biệt nơi tỉnh xa. Một mình chị chăm sóc, chạy chữa thuốc thang cho cả bố và mẹ anh. Việc ấy cả làng anh đều biết và nức nở tiếng khen. Chị Hương vẫn vất vả tự mình làm việc để có tiền nuôi con nhỏ và đi học lại. Chị không hề lợi dụng anh. Anh không có quyền lấy đi hạnh phúc của cuộc đời chị ấy.

Ảnh minh họa: internet

                     Thế là tôi tìm chị Phượng, người rất có tình cảm với anh Điểm. Định bụng sẽ giúp chị ấy toại nguyện việc hôn nhân với anh Điểm. Không ngờ chị Phượng cũng đang khổ sở với cái bụng bầu sắp sinh. Đó là con của anh Điểm!
                     Thì ra chị Phượng đã đem lòng yêu anh Điểm ngay từ cái nhìn đầu tiên. Vì anh Điểm rất đẹp trai. Khỏe mạnh, hào hoa và lịch thiệp. Và nhất là anh lại đang công tác trong quân đội. Điều đó làm chị rất thích.  Anh càng tỏ ra đứng đắn, đàng hoàng lòng chị lại càng si mê. Trong một lần uống rượu ngà ngà say. Anh đã tâm sự là anh chưa có vợ, anh vẫn là con trai! Chỉ chờ có thế chị Phượng đã ngã vào anh Điểm. Để cho trái tim mình hòa cùng nhịp đập của trái tim anh Điểm. Thế là việc gì đến cũng đến…. Họ đã thuộc về nhau. Khi tỉnh dậy anh giật mình hoảng hốt vì gây ra chuyện lớn. Anh biết đã phá hỏng cuộc đời con gái của chị Phượng. Anh muốn chịu trách nhiệm vì điều ấy. Nhưng mà tình yêu và khát khao được sống  trọn đời với chị Hương đã lớn hơn. Anh xin lỗi và từ chối chị Phượng. Chị ấy sau chuỗi ngày theo đuổi anh Điểm không có kết quả. Lại thấy chị Hương vợ anh rất xinh đẹp, được bố mẹ chồng hết mực yêu mến. Hai cậu con trai thì rất khôi ngô tuấn tú, dù chẳng thấy có nét gì giống anh Điểm cả. Chị ấy lặng lẽ xin bảo lưu kết quả học tập và nghỉ học, không liên lạc với ai trong lớp nữa. Hóa ra chị cũng lại giống chị Hương năm xưa. Lặng lẽ sinh con, lặng lẽ hi sinh cho hạnh phúc của người mình yêu. Nhưng người chị yêu có hạnh phúc đâu mà chị phải hi sinh? Tôi liên lạc với bố mẹ anh Điểm bảo họ đến đón đứa cháu nội do chỉ Phượng sắp sinh ra. Nếu họ không tin có thể đem đứa bé đi xét nghiệm AND. Họ mừng quýnh. Không ngờ cậu con trai tâm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi. Họ vội vã sắm sang và ở dịt bên nhà thông gia chờ ngày sinh cháu. Họ cũng đến tuổi sắp gần đất xa trời rồi.  Chỉ cần có cháu nội, họ sẽ để mặc cho anh Điểm theo đuổi chị Hương đến hết cuộc đời.
                     Còn gia đình chị Phượng cũng vui mừng quá đỗi. Đứa con gái ngoan hiền giỏi giang bỗng đâu lại vác cái bụng to đùng về nhà. Hỏi gì cũng không nói, chỉ khóc mà thôi. Làm cho bố mẹ chị chẳng biết dấu mặt đi đâu cho khỏi xấu hổ trước bà con họ hàng, làng xóm. Giờ thì gia đình bố đứa bé đem lễ lạt, sang. Lại giúp họ chăm sóc đứa con gái sắp sinh. Sẵn tiện giải thích luôn với họ hàng làng xóm rằng anh Điểm tuy có vợ thật, nhưng chỉ là vợ trên danh nghĩa. Anh ấy làm vậy chỉ để chị Hương không phải mang tiếng chửa hoang … Làm bố mẹ chị cũng được mát mặt và có phần quý mến cậu con rể chưa một lần gặp mặt này.  Cảm phục trước tình yêu của chị Phượng. Lại cảm thấy phải có trách nhiệm với cuộc đời chị Phượng và đứa bé.  Cảm nhận được niềm hạnh phúc to lớn được làm bố. Anh Điểm đã buộc phải để cho chị Hương ra đi dù lòng vẫn còn rất yêu chị. …

                     Tôi tin rằng, chỉ một ngày rất gần đây thôi. Anh sẽ yêu thương trọn vẹn chị Phượng. Vì chị ấy rất giống chị Hương. Chỉ khác chị Hương là lòng chị ấy rất yêu anh. Còn lòng chị Hương thì luôn hướng về một người đàn ông khác. Buông tay là hạnh phúc anh Điểm ạ!

Còn nữa ....
                                                                      Tác giả: Phạm Thị Hợi


Xem thêm các bài viết

>> Chương IIGia đình bác tôi


>> Chương III: Anh Hà và chị Hương

>> Chương IV: Chuyện sau lũy tre làng

>> Chương VKẻ thứ ba xấu xa

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét