CHUYỆN TÌNH NGƯỜI LÍNH BIỂN
Chương XXIII: Tấm lòng người chiến sĩ
Tại bệnh viện, anh tôi được đề bạt lên chức giám đốc bệnh viện. Anh không đồng ý vì muốn dành nhiều thời gian hơn cho ba mẹ con chị Hương. Nhưng vì anh đã rất nhiều lần từ chối việc làm trưởng khoa của bệnh viện. Cũng vì muốn có thêm thời gian đi tìm chị Hương. Và anh muốn được làm ở nơi nguy hiểm và vất vả nhất của bệnh viện. Mọi người có gia đình, người thân. Còn anh, anh chẳng có gì cả. Chỉ là trái tim cô đơn trong căn phòng lạnh giá. Nỗi nhớ, nỗi đau vẫn quằn quại trong tim anh hàng đêm. Nếu không may anh không cứu sống được một bệnh nhân nào đó. Người nhà bệnh nhân giận quá đánh chết anh? Anh cũng cam lòng. Nếu anh mắc sai lầm trong cấp cứu, làm bệnh nhân bị chết. Anh sẽ mang tội. Anh xin chịu hết. … Bị như thế, với anh lại là sự giải thoát. Vì anh là người có tội. Anh đã làm khổ chị
Hương…. Nhưng anh đã không bao giờ mắc sai lầm. Cả bệnh viện ai cũng biết, anh là người giỏi nhất. Và khuyên bảo nhau: Bác sĩ Lê Hà không chữa được thì không ở đâu chữa được cả. Thế là vẻ mặt tỉnh queo khi thông báo bệnh nhân đã chết của anh không có tác dụng gì cả. Chẳng ai dám đánh anh, chẳng ai dám mắng anh. Họ chỉ bảo anh là con người lạnh lùng, người không cảm xúc, rô bốt, …. Nên bây giờ cấp trên của anh dọa đưa anh ra tòa án binh nếu anh không chấp nhận vị trí giám đốc bệnh viện.
Hương…. Nhưng anh đã không bao giờ mắc sai lầm. Cả bệnh viện ai cũng biết, anh là người giỏi nhất. Và khuyên bảo nhau: Bác sĩ Lê Hà không chữa được thì không ở đâu chữa được cả. Thế là vẻ mặt tỉnh queo khi thông báo bệnh nhân đã chết của anh không có tác dụng gì cả. Chẳng ai dám đánh anh, chẳng ai dám mắng anh. Họ chỉ bảo anh là con người lạnh lùng, người không cảm xúc, rô bốt, …. Nên bây giờ cấp trên của anh dọa đưa anh ra tòa án binh nếu anh không chấp nhận vị trí giám đốc bệnh viện.
Tôi thì bảo anh đừng từ chối nữa cả gặp nhiều rắc dối. Hai đứa nhỏ sẽ thêm tự hào và khoe với bạn bè là bố chúng đang là giám đốc một bệnh viện quân y. Hơn nữa ở vị trí giám đốc, anh sẽ tạo ra nhiều cơ chế để ngày càng có thêm nhiều bệnh nhân được cứu giúp hơn. Và anh cũng có thêm nhiều điều kiện bồi dưỡng thằng Hải thành một bác sĩ giỏi như nó hằng ao ước. Hơn nữa, với ước mơ mở phòng khám tư khi anh về hưu, để có thể chữa bệnh miễn phí với bệnh nhân quá nghèo. Thì việc nếu anh từng là giám đốc một bệnh viện quân y sẽ có sức thu hút bệnh nhân rất lớn. Anh ậm ừ, rồi nói thôi được. Anh xin nghe cô!
Còn nữa ....
Tác giả: Phạm Thị Hợi
Xem thêm các bài viết
>> Chương III: Anh Hà và chị Hương
>> Chương IV: Chuyện sau lũy tre làng
>> Chương V: Kẻ thứ ba xấu xa
>> Chương VI: Sự đổ vỡ của tình yêu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét