Thứ Ba, 28 tháng 6, 2016

Lóe sáng

Chuyện ở bệnh viện
                                                                     Truyện dài: PTH

Chương XXIV: Niềm hi vọng lóe sáng

 Chị y tá chúc mừng cô và đưa cho cô chiếc nhẫn cưới trên tay chị nạn nhân và một chiếc thẻ ATM, rồi nói: Của nạn nhân, chị là người nhà nạn nhân hãy nhận lấy. Những thứ khác trong lúc nhốn nháo mất hết rồi. Chiếc nhẫn cưới rất đẹp. Cô sẽ coi đó là vật để xác minh cha ruột của đứa bé.
Còn cái thẻ ATM này, cô sẽ nhờ ngân hàng tìm ra địa chỉ nhà nạn nhân. Nghĩ vậy cô bấm máy gọi điện đến đường dây nóng của ngân hàng. Sau một hồi đàm thoại vừa thuyết phục, vừa cầu xin. Cô nhân viên ngân hàng đồng ý truy cập hệ thống để tìm ra địa chỉ chủ nhân chiếc thẻ ATM đó. Nhưng rẹt… Hệ thống dữ liệu đã đóng cửa. Cô ấy phải đợi qua ngày mai, sang thứ hai mới truy cập vào hệ thống dữ liệu của ngân hàng. Tìm ra địa chỉ chủ nhân chiếc thẻ.  Nhưng lòng cô giờ đã tràn đầy hi vọng sớm tìm ra được gia đình ruột thịt của đứa bé.


Reng reng… chuông điện thoại reo: là cô Hoài, cô biết ngay mà! Chắc vừa nãy cô ấy bận. Tiếng cô Hoài  ngọt ngào nhưng gấp gáp qua điện thoại: Hoàng Lan hả em? Cô đang bận họp. Chắc có việc gì quan trọng em mới gọi cho cô tới hai lần như thế? Cô có thể giúp gì được em?
- Cô: Vâng, em là Hoàng Lan  ạ! Thưa cô cô có người em nào tên là Hoa đang chuẩn bị sinh em bé không ạ?
- Có thì sao hả em, em hỏi chuyện đó để làm gì?
- Dạ có một chị trông khá giống cô vào viện phụ sản trung ương để sinh em bé. Nhưng gặp tai nạn cùng mẹ trưởng khoa sản bệnh viện. Mẹ trưởng khoa sản thì vẫn đang hôn mê bất tỉnh. Chị ấy đã tử vong, nhưng em đã mạo danh trưởng khoa sản ra lệnh mổ tử thi để cứu đứa bé. Giờ bệnh viện họ đang đòi kiện em. Em muốn nhờ cô hỏi chồng cô xem thông thường trường hợp như em sẽ bị xử lý như thế nào? Nếu bị đi tù thì em muốn nhờ cô xin bảo lưu kết quả học tập cho em và trông nom giúp đứa bé tại trại trẻ mồ côi mà cô đang bảo trợ. Không em sợ đứa bé sẽ bị cho làm con nuôi. Nếu không tìm được gia đình ruột thịt của đứa bé, em muốn nhận nuôi đứa bé đấy ạ.
- Cô giáo ( giọng thân tình): nuôi dưỡng một đứa bé sơ sinh không dễ như em nghĩ đâu. Thôi được rồi!
- Em vẫn ở đó ah? Đứa bé sao rồi ?
- Vâng, em vẫn ở hành lang bệnh viện. Nhưng sắp bị vào họp với hội đồng kỷ luật của bệnh viện rồi. Phòng này ở cuối hành lang. Đứa bé không sao, chỉ bị giảm thân nhiệt do mẹ bé đã mất trước khi mổ được bé ra ít phút. Nhưng mọi thứ đã ổn rồi.
- Được rồi, em đừng sợ. …

Còn nữa .....
                                                            Tác giả: Phạm Thị Hợi 

Xem thêm các  bài viết

>> Chương I: Lý do đến bệnh viện! 

>>  Chương II: Hồi ức

>> Chương III : Tình yêu với ngôi trường Nghiệp Vụ I của thầy hiệu trưởng

>> Chương IVChuyện ở bệnh viện - phần IV

>> Chương V: Sự thật phũ phàng

>> Chương VI: Ký ức về ngôi trường thân yêu….

>> Chương VII: Người thầy đáng kính

>> Chương VIII: Sự thật được phơi bày   

 >> Chương IXBi kịch của gia đình

>> Chương X: Lòng nhân từ bác ái….

>> Chương XI: Thực hiện lời hứa thiêng

>> Chương XII: Tai nạn bất ngờ

>> Chương XIII; Tình huống hỗn loạn tại cổng bệnh viện phụ sản trung ương

>> Chương XIV: Thiên thần chào đời

>> Chương XV: Sự cố giảm nhiệt




>> Chương XX: Những rắc rối có thể nảy sinh



>> Chương XXIII: Cầu cứu sự giúp đỡ

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét