Hơn ba mươi tuổi, vẫn độc thân vui vẻ. Nó đã có đất nhà riêng, một cơ sở kinh doanh bề thế. Nó bắt đầu làm ra những đồng tiền ổn định từ chính bàn tay khối óc của mình. Mẹ đã bắt nó ở riêng từ hai năm trước. Nhưng tiếng là ở riêng, những khi đói bụng nó vẫn sang ăn bên nhà mẹ. Tết vẫn ăn cùng mẹ. Nhưng tết năm nay sẽ khác. Nó đã chính thức trở thành hộ độc thân vui vẻ.
Cũng sống tự lập hoàn toàn cả nửa năm nay. Nó bắt đầu suy nghĩ giống bà, giống mẹ những dịp tết sắp đến. Nào thì năm nay nhà mình có gói bánh không? Sẽ ăn mấy con gà? Cá, măng, miến và những thứ khác ra sao? … Còn thì hoa đào, cây quất thế nào? Chắc nó sẽ đi siêu thị rồi mua một buổi là có một cái tết no đủ, đầm ấm.
Một cảm giác làm chủ hoàn toàn cuộc sống của bản thân mình là rất vui. Thế mới biết, cuộc cuộc sống độc lập, tự do, ấm no là hạnh phúc nhất. Thế là lòng nó bèn chảy ra một bài thơ như sau:
Xuân này vui hẳn hơn mấy xuân qua
Tiền bạc rung rinh, rủng rỉnh khắp cửa nhà
Gà, cá, thịt lợn, bà đã cho
Thịt kho, thì cũng đã đầy nồi
Cũng có thêm chút rượu để nhắm mồi
Dù cả một năm sống tồi, cũng phải có một cái tết cao sang.
Tác giả: Phạm Thị Hợi
Xem thêm các bài viết
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét