Thứ Ba, 28 tháng 6, 2016

Giúp đỡ

Chuyện ở bệnh viện 
                                                                                            Truyện dài: PTH

Chương XXIII: Cầu cứu sự giúp đỡ …

Hôm nay cô đang thật sự rất cần cô Hoài giúp. Không phải vì cô đã giúp cô ấy  nên bây giờ muốn cô giúp trở lại. Mà vì cô ấy là người duy nhất có khả năng và có thể tin tưởng được. Hơn nữa cô Hoài là người tốt và biết đâu cô ấy là người thân của nạn nhân. Hai người khá giống nhau mà.
Cô bấm điện thoại cho cô Hoài lần thứ 2 và chờ đợi. Chuông reo một lúc thì cô ấy  tắt đi, máy bận! Cô có chút hụt hẫng. Nhưng cô tin là cô Hoài đang bận, có thể là một cuộc họp quan trọng nào đó … Cô tin là thế. Các bệnh nhân trong bệnh viện họ bắt đầu xì xào và thương cảm cho cô. Là những người vừa vượt cạn thành công, mẹ tròn con vuông. Họ không khỏi xót thương cho số phận người xấu số và cảm động trước tấm lòng nhân hậu và gan dạ của cô.
Đứa bé oe oe khóc, cô không thể dỗ nín nó. Chắc nó đói rồi. Mọi người bảo cô cho bé bú sữa đi, đừng ngại. Thấy cô lúng túng, vì biết lấy sữa ở đâu cho bé? Cô biết ý nghĩa của những giọt sữa đầu đời rất quan trọng với sức đề kháng của bé. Cô biết trên thị trường có rất nhiều sữa giả uống vào sẽ hại bé. Đứa bé này chưa kịp chào đời đã mất mẹ. Nó vốn dĩ đã rất thiệt thòi rồi. Cô không muốn nó chịu thêm bất kỳ thiệt thòi nào nữa. Xin sữa ư? Những bà mẹ kia cũng mới sinh con có một hai ngày, chưa xuất viện. Sữa của họ con họ còn chưa dùng đủ. Làm gì có chuyện họ cho sữa? Nghĩ vậy lên cô tìm gặp chị y tá, nhờ chị tìm giúp các trường hợp sinh con bị chết, cô sẽ xin họ cho sữa. Và trả tiền hàng tháng cho họ. Chị y tá tốt bụng nhiệt tình giúp sức. Chị nói: Được rồi, em sẽ bảo họ ra gặp chị.  Hôm nay có 3 trường hợp sinh ra con thì bị chết. Còn chị xin được sữa của họ cho con chị không, là dựa vào khả năng của chị. Em chỉ giúp được chị thế thôi. … Chút nữa vào phòng họp chị sẽ phải chịu trách nhiệm về toàn bộ sự việc vừa xảy ra. … Giọng chị y ta buồn buồn ….
 sản phụ
Cô mặc kệ chuyện gì có thể xảy ra với cô. Chỉ cần đứa bé có sữa bú, thế là cô an tâm rồi. Chị y tá vọt đi, đứa bé lại khóc. Có người lại gần bảo cô cho bé bú sữa đi. Cô ái ngại trả lời cô không có sữa. Một bác sĩ nam xuất hiện, đưa tay suýt kéo ngực áo cô ra và ôn tồn nói: Em cứ cho cháu bé ngậm vào đầu vú, chút nữa sữa sẽ về. May mà cô tránh né kịp. Hú hồn! … Có chị bệnh nhân cười khúc khích và nói: Sữa về làm sao được hả bác sĩ? Vị bác sĩ trẻ đang rất đỗi ngạc nhiên. Thì cô nhỏ nhẹ nói: Em không phải mẹ đẻ của đứa bé. Mẹ đẻ của đứa bé vừa được làm thủ tục đưa vào nhà xác rồi ạ. Vị bác sĩ nhìn cô khá cảm tình nhưng lại nghiêm khắc nói: À thì ra là cô! Cô khá lắm! Dám giả danh trưởng khoa ra lệnh mổ. Tý nữa cô sẽ phải trả lời trước toàn bộ hội đồng kỷ luật của bệnh viện về sự việc này. Cô cứu sống được đứa bé nhưng cả người cô không có lấy một giọt sữa. Cô lấy gì mà nuôi nó hay là vẫn để nó chết? …
Một câu hỏi to tướng? Có thể đứa bé sẽ chết vì không có sữa làm bàn tay cô run rẩy. Mắt cô tìm quanh cầu cứu! Im lặng, mọi người né trành cái nhìn của cô. Cô hiểu và không trách họ. Một bệnh nhân vừa chết mất con được cô y tá dẫn ra. Khi cô vừa nói xong đề nghị của mình thì: Bốp! Người phụ nữ ấy tát thẳng vào mặt cô một cái. Còn lấy tay chỉ vào mặt cô và gằn từng tiếng: Con tao vừa mới chết mà mày muốn tao nuôi con mày tận 6 tháng bằng dòng sữa của nó ư! Cô ấy giơ tay định đánh tiếp thì bị choáng, suýt ngất.  Chị y tá ngăn lại rồi nhìn cô buồn bã lắc đầu. Đứa bé lại ngặt ngặt khóc. Một chị bệnh nhân đã thương tình, xòe tay nói: để chị cho cháu bé bú tạm ít sữa con chị bú chưa hết, những người khác cũng vậy. Mỗi người cho một ít. Tuy không tốt lắm vì cô lo ngại bệnh tật có thể lây qua đường sữa mẹ nhưng mà cũng không có cách nào. Đứa bé được bú lo ngủ say trên tay cô như lợn con say sữa. Cô nhìn thấy bé ngủ mà lòng rất vui. Cô nhất định phải thuyết phục được một trong hai bệnh nhân bị mất con trong ngày tại bệnh viện. Chị y tá đã nói thế mà. Một cô gái gầy mỏng nhưng sắc sảo đi ra. Mắt cô đầy những u sầu. Chị y tá chỉ chỉ cô ấy, khi cô bế đứa bé chắn ngang nhưng chưa kịp nói gì thì chị ấy gạt mạnh cô sang một bên và nói giọng rứt khoát. Tôi biết chị định nói gì rồi. Đừng có vớ vẩn kẻo tôi đập vỡ mặt cả mẹ lẫn con bây giờ. Họ đều vừa mất đi đứa con yêu thương của mình. Chả trách họ hung dữ như vậy. Bắt họ làm một việc thiện ảnh hưởng tới sức khỏe và vẻ đẹp của họ là điều quá lớn lao. Chỉ còn một người nữa. Nhất định cô phải thuyết phục được cô ấy. Và một cô gái trẻ xinh đẹp mặc nguyên bộ quần áo bệnh nhân bước ra. Đôi mắt to đen và rất trong sáng. Cô biết cô ấy có thể là một thiên thần, là vận may duy nhất của đứa bé. Cô bế đứa bé và quỳ sụp suống.  Nước mắt cô chảy ra và cô cầu xin cô ấy rủ lòng thương. Xin cô thương lấy đứa bé. Nó chưa kịp ra đời đã bị mất mẹ. Thiếu bàn tay chăm sóc của người mẹ nó đã  rất thiệt thòi rồi. Cô không muốn cháu bé phải dùng sữa ngoài vì có nguy cơ bị sữa giả và kém chất lượng. Hơn nữa cô sẽ trả tiền bằng tiền mua sữa ngoài hàng tháng cho cô ấy. Rồi cô lại cầu xin cô ấy nhón tay làm phúc. Và chắc chắn cô ấy sẽ sinh ra những đứa con xinh đẹp và khỏe mạnh khác. Chị phụ nữ trẻ này có lẽ là một trí thức. Chị bóp thái dương liên tục, chị lúng túng. Và cuối cùng tình thương cô bé sinh viên tôi nghiệp đang quỳ mọp dưới chân cô kia đã thắng, chị ấy nhẹ nhàng: Mỗi sáng tôi sẽ vắt cho bé một bình sữa, một tháng cô lấy 2,5 triệu có được không? Cô reo mừng: dạ được ạ! Em cảm ơn chị. Rồi chị ấy xòe tay đón lấy bé và cho bé bú một ít.

Còn cô vọt chạy đi, chị y tá vội túm ngực áo cô kéo lại như đang bắt giữ một tên tội phạm và nói lớn: Chị không được bỏ trốn! Chị đã tuyên bố sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm về đứa bé và ca mổ cơ mà. Cô nhẹ nhàng nhưng rứt khoát gỡ tay chị ấy ra và nói: Em đã nói là làm, chị đừng sợ. Rồi vọt nhanh trước sự ngỡ ngàng của nhiều người. Một lát sau cô xuất hiện cùng một dây sữa dài. Và tươi cười đưa cho người phụ nữ tốt bụng và nhân hậu đã  hứa cho sữa. Đưa tay đón lấy đứa trẻ và nói: Em cảm ơn chị rất nhiều! Chị dùng tạm chỗ sữa này để sớm bình phục sức khỏe. Người tốt như chị chắc chắn sẽ sớm sinh ra được những đứa con khỏe mạnh và xinh đẹp thôi ạ. Chị phụ nữ thấy được khen ngợi và dự đoán tương lai cô ấy sẽ sinh ra được đứa trẻ xinh đẹp và khỏe mạnh nên cũng rất vui. Mắt cô ấy sáng lên, long lanh và đầy hi vọng. Rồi chị ấy tươi cười đưa địa chỉ và số điện thoại cho cô. Vậy là chuyện sữa của bé tạm được giải quyết.

Còn nữa ....
                                                               Tác giả: Phạm Thị Hợi

Xem thêm các  bài viết

>> Chương I: Lý do đến bệnh viện! 

>>  Chương II: Hồi ức

>> Chương III : Tình yêu với ngôi trường Nghiệp Vụ I của thầy hiệu trưởng

>> Chương IVChuyện ở bệnh viện - phần IV

>> Chương V: Sự thật phũ phàng

>> Chương VI: Ký ức về ngôi trường thân yêu….

>> Chương VII: Người thầy đáng kính

>> Chương VIII: Sự thật được phơi bày   

 >> Chương IXBi kịch của gia đình

>> Chương X: Lòng nhân từ bác ái….

>> Chương XI: Thực hiện lời hứa thiêng

>> Chương XII: Tai nạn bất ngờ

>> Chương XIII; Tình huống hỗn loạn tại cổng bệnh viện phụ sản trung ương

>> Chương XIV: Thiên thần chào đời

>> Chương XV: Sự cố giảm nhiệt




>> Chương XX: Những rắc rối có thể nảy sinh


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét