CHUYỆN TÌNH CHÀNG LÍNH BIỂN
Chương XII: Huyền thoại sống trên đảo đá
Nói về nơi đảo xa, tuy chưa một lần quay lại đảo. Anh cũng từ chối mọi thông tin liên lạc với mọi người trên đảo. Vì chính họ đà từ chối anh trước. Nhưng tại nơi đảo xa đầy nắng và gió ấy. Anh vẫn và mãi mãi được coi như một vị anh hùng. Một biểu tượng cho lòng dũng cảm, sự cống hiến và hi sinh cho đất nước. Các câu chuyện về bác sĩ quân y Lê Hà được kể đi kể lại nhiều lần trong chương trình giáo dục tân binh, và trong các buổi sinh hoạt văn nghệ. Được truyền tụng trong nhân dân trên đảo như những câu chuyện cổ tích giữa thời hiện đại.
Công trình lọc nước anh sáng tạo ra đã thành công rực rỡ. Tuy nước ngọt do anh biến từ nước biển vẫn còn vị mặn mòi của biển khơi.
Nhưng mà đồng đội của anh vẫn nói đùa với nhau rằng: Dùng nước ngọt của bác sĩ Lê Hà để luộc rau muống thì không cần cho thêm muối. Các chiến sĩ có thể tắm giặt và sinh hoạt bằng nước ngọt trong khu vực an toàn của đơn vị. Cây trồng có thêm nước tưới trở lên xanh tốt. Đời sống của các anh chiến sĩ nơi đây được nâng lên. Trong mơ trước kia họ cũng không dám nghĩ tới. Vì thế trong các buổi sinh hoạt chính trị, họ luôn nhìn chuyện hôm nay, nhắc chuyện xưa để khắc ghi công lao của bác Sĩ Lê Hà với đảo.
Anh tôi thì không hay biết gì những điều này, nghĩ về đảo anh thấy đau trong tim mình. Khi mà anh muốn cống hiến tất cả những gì anh có cho đảo, thì chính họ. Những người anh coi là cha, là anh, là em lại buộc anh phải ra đi.
Nhưng mà đồng đội của anh vẫn nói đùa với nhau rằng: Dùng nước ngọt của bác sĩ Lê Hà để luộc rau muống thì không cần cho thêm muối. Các chiến sĩ có thể tắm giặt và sinh hoạt bằng nước ngọt trong khu vực an toàn của đơn vị. Cây trồng có thêm nước tưới trở lên xanh tốt. Đời sống của các anh chiến sĩ nơi đây được nâng lên. Trong mơ trước kia họ cũng không dám nghĩ tới. Vì thế trong các buổi sinh hoạt chính trị, họ luôn nhìn chuyện hôm nay, nhắc chuyện xưa để khắc ghi công lao của bác Sĩ Lê Hà với đảo.
Anh tôi thì không hay biết gì những điều này, nghĩ về đảo anh thấy đau trong tim mình. Khi mà anh muốn cống hiến tất cả những gì anh có cho đảo, thì chính họ. Những người anh coi là cha, là anh, là em lại buộc anh phải ra đi.
Tác giả: Phạm Thị Hợi
Xem thêm các bài viết
>> Chương III: Anh Hà và chị Hương
>> Chương IV: Chuyện sau lũy tre làng
>> Chương V: Kẻ thứ ba xấu xa
>> Chương VI: Sự đổ vỡ của tình yêu
>> Chương VII: Cuộc hôn nhân ép buộc
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét