CHUYỆN TÌNH NGƯỜI LÍNH BIỂN
Chương III: Anh Hà và chị Hương
Năm anh Hà tôi thi vào học viện quân y và đỗ thủ khoa. Cả nhà mừng rỡ. Ước mơ của anh là hiến dâng tuổi trẻ cho đất nước và chữa bệnh cứu người. Bác tôi vốn rất hài lòng về người con trai ưu tú và rất có lễ độ này.
Tốt nghiệp đại học với tấm bằng suất sắc. Nhà trường muốn giữ anh lại làm giảng viên. Nhiều viện quân y muốn mời anh về công tác . Nhưng anh viết đơn tình nguyện ra đảo Trường Sa công tác . Đã có rất nhiều sự ngỡ ngàng của bạn bè, người thân và đồng nghiệp. Khi được hỏi, anh chỉ mỉm cười nói rằng: Anh xin đến đó công tác chỉ đơn giản là đồng bào và chiến sỹ nơi ấy đang rất cần bác sĩ. Và anh còn muốn gây một tiếng vang thức tỉnh nhiều người khác. Đừng chỉ chăm lo cuộc sống cơm, áo, gạo tiền cho riêng mình. Hãy biết hiến dâng cho đất nước.
Ước mơ của anh khi đó là tại nơi đầu sóng ngọn gió của đất nước, sẽ không bao giờ trắng bác sĩ cả.
Ước mơ của anh khi đó là tại nơi đầu sóng ngọn gió của đất nước, sẽ không bao giờ trắng bác sĩ cả.
Ngày anh ra đi, hai bác tôi buồn lắm. Bác chẳng hài lòng chút nào. Nhưng vì đất nước, vì nhân dân bác đành rằn lòng im lặng. Hơn nữa thời hạn cũng có 3 năm.
Chị Hương người yêu anh thì hết lòng ủng hộ lý tưởng cao cả của anh. Họ đúng là một cặp trời sinh. Bác gái chẳng ưng thuận chị lắm. Vì dù sao anh tôi đường đường là một bác sĩ quân y, học hành thì luôn suất sắc. Gia đình thì gia giáo, nề nếp. Còn chị ấy dù có ngoan ngoãn, hiền lành chăm chỉ. Xinh đẹp và duyên dáng đến đâu cũng chỉ có học vấn hết lớp 9, ở nhà làm thợ may. Gia cảnh lại nghèo, bố thì mất sớm… Lại thêm chuyện chị không giữ anh Hà ở lại cho bác. Nên bác càng ghét chị hơn. Bác cho rằng chị là người không đứng đắn khi chơi với chị gái tôi. Vì chị gái tôi là người không đàng hoàng và đứng đắn trong chuyện tình cảm trai gái. Thật ra chị Hương thuộc mẫu phụ nữ đoan trang, đàng hoàng và tiết hạnh. Tôi rất yêu quý chị. Chị cũng rất thương tôi. Chị chơi với chị gái tôi, đơn giản là hai người ấy cùng tuổi. Từng học chung lớp và đều ở nhà làm thợ may. Hơn nữa, chị gái tôi là em họ anh Hà….
Yêu nhau, yêu cả đường đi.
Ghét nhau, ghét cả tông chi họ hàng…
Vì thế nên chị cũng hay qua nhà tôi thăm hỏi, chơi bời và hỏi thăm tin tức của anh Hà.
Tôi vẫn nhớ nụ cười rất tươi với cái răng khểnh duyên dáng của chị. Nhớ cả mái tóc dài mượt, nàng da mịn màng trắng hồng của chị. Đôi mắt chị luôn xanh thẳm như mặt nước mùa thu. Đôi bàn tay búp măng thì thêu, thùa, khâu vá rất khéo léo, chuyên cần …. Những cái ấy đâu có quý hóa gì cho lắm với bác gái tôi. Một người phụ nữ cả đời gắn với đồng ruộng. Trong mắt bác, chị Hương không được chân chất cho lắm, lại còn là gái thiên hạ.
Thế nhưng trong mắt các chàng trai làng chị, chị là hoa khôi. Họ săn đón chị, chị kiên quyết từ chối. Quyết tâm giữ trọn tấm lòng chung thủy với chàng lính nghèo đang ở nơi đảo xa. Vì thế mà chị Hương đã đắc tội với Tú. Cậu công tử bột quen được cưng chiều của vị chủ tịch xã khét tiếng giàu có và quyền lực. Họ dụ dỗ cho nhà cửa đất đai, rồi sắm sang tiện nghi đầy đủ cho chị khi chị về làm dâu mãi không được. Họ sinh ra đe dọa và hãm hại gia đình chị.
Còn nữa ....
Tác giả: Phạm Thị Hợi
Xem thêm các bài viết
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét