Độ tuổi lao động của Việt Nam là 15 tuổi. Nhưng thực tế trẻ con tham gia lao động giúp đỡ gia đình từ rất sớm. Đặc biệt là những đứa trẻ sống ở nông thôn. Việc tự kiếm tiền chi tiêu ở trẻ con được khuyến khích ở nhiều nơi trên thế giới, ví dụ như ở nước Mỹ, hoặc trong cộng đồng người Do Thái. Khi tôi còn là một đứa bé, tôi luôn mơ ước khi lớn lên, tôi sẽ kinh doanh cái này, buôn bán cái kia để trở thành một người giàu có tôi chỉ có thể mơ ước, bởi vì điều kiện sống của gia đình tôi rất thấp. Tôi không thể kiếm ra tiền để kinh doanh. Mà đúng ra, tôi chỉ mơ ước như thế, nhưng chưa từng thật sự cố gắng thực hiện ước mơ đó của mình! Mẹ tôi thì luôn bảo tôi phải học, vì chỉ có học mới giúp tôi thay đổi cuộc đời mình, và tôi đã tin điều đó! Tôi đã học tập rất chăm chỉ. Nhưng càng học, tôi lại cảm thấy đó không phải là một con đường tốt để kiếm tiền! Tôi suy nghĩ nhiều về việc kiếm tiền. Bởi vì cuộc sống nghèo khổ thời sinh viên đã đẩy tôi vào rất nhiều sự đau khổ và bất hạnh trong cuộc sống!
Khi có con nhỏ tôi đã nghĩ khác! Tôi nhất định muốn con mình phải trở thành một người giàu có. Và tôi nghĩ việc kiếm tiền phải học ngay khi còn rất nhỏ. Việc ấy tương tự như học nói, đọc, học viết của trẻ con. Việc học cách kiếm tiền là học cách tồn tại trên thế giới. Giúp trẻ em kiếm tiền là giúp trẻ tự tin, tự lập và tiến bộ trong cuộc sống. Và tôi đã truyền cho con tôi những kiến thức, ý tưởng kiếm tiền. Tôi cũng giúp con tôi về mặt tài chính để con tôi kinh doanh. Tôi cũng dạy nó công thức tiết kiệm rồi đầu tư để mở rộng hoạt động sản xuất kinh doanh. Và nó đã làm rất tốt điều ấy! Bọn trẻ luôn rất biết nghe lời. Rồi tôi lại dạy con tôi cách chi tiêu số tiền nó kiếm được. Bao nhiêu tiền dùng tiết kiệm để đầu tư, bao nhiêu tiền được tự do chi tiêu. Nói là tự do chi tiêu, nhưng tôi hướng con tôi vào việc chi tiêu cho gia đình và bản thân. Vì thế con trai tôi cũng không hề chi tiêu lãng phí một chút nào. Tôi cho rằng bố mẹ có để lại cho con một núi tài sản, cũng không bằng dành cho con một nền giáo dục tốt, và dạy cho con cách kiếm tiền. Tôi nghĩ một người không kiếm đươc ra tiền thì cũng rất khó giữ được tiền. Lúc ấy được thừa kế một khối tài sản lớn có khi còn đem họa đến cho con. Bên cạnh việc kiếm tiền, tôi còn bảo con tôi tự học tiếng Anh ở trung tâm giáo dục của Úc. Học tiếng Pháp từ internet với sự hướng dẫn của bố, vì bố cháu từng lấy bằng tiến sĩ bên Pháp. Học tiếng Trung Quốc trên internet với dự hướng dẫn của bà nội. Bà nội cháu trước đây từng là trưởng khoa tiếng Trung ở một đại học lớn tại Hà Nội. Cháu bé còn tự học thêm tiếng Thái Lan, và tiếng Đức nữa! Tôi cho rằng ở lứa tuổi tiểu học, cháu đang học nói, vì thế học ngôn ngữ là tốt nhất cho trẻ. Một người biết nhiều ngoại ngữ sẽ thông minh hơn, và có sức sống mạnh mẽ hơn. Tôi muốn con trai tôi như vậy. Cháu viết thì không tốt lắm, nhưng đọc và giao tiếp thì rất tốt! Nó còn làm dịch thuật cho một cửa hàng nhập khẩu đồ Trung Quốc ở Hà Nội, dịch và viết tiếng Trung Quốc trên hóa đơn nhập hàng từ Trung Quốc cho cậu, và làm thông ngôn tiếng Đức cho bố với đối tác người Đức! Tôi cũng nhờ bà ngoại dạy đàn Piano cho cháu. Cuộc sống của một đứa trẻ không có âm nhạc sẽ rất tẻ nhạt và thật buồn. Bà ngoại cháu trước là giảng viên âm nhạc ở một trường nghệ thuật. Ban đầu bà định dạy cháu chơi đàn Guiter, nhưng tôi đã phản đối! Tôi ngĩ chơi đàn Piano là tốt nhất, bởi vì trẻ sẽ phát triển toàn diện cả hai bàn tay! Con trai tôi đúng là một thiên tài nó học đang rất nhanh, và còn phổ nhạc cho bài hát ru tôi tự sáng tác hát cho nó nghe. Nó còn sáng tác ra một vài bài hát đồng dao, rồi tự phổ nhạc cho chúng dưới theo độ cao thấp của lời hát mà tôi đã hướng dẫn! Tôi còn xin cho nó học võ. Tôi nghĩ bọn trẻ đang giai đoạn phát triển thể chất, học võ là tốt nhất. Nhìn cậu con trai khỏe mạnh, vui vẻ, hạnh phúc và rất khôn ngoan của mình, tôi cảm thấy rất hạnh phúc! Tôi nghĩ tôi là một người mẹ thành công!
Tác giả: Phạm Thị Hợi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét